Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1135. Mất tích 1

Chương 1135. Mất tích 1Chương 1135. Mất tích 1
Mất tích 1
Mạt Mạt mới nhớ ra, hồ sơ cô chưa dọn dẹp đang đặt ngay trên bàn: "Đừng nhìn nữa, ăn cơm trước đi"
Trang Triêu Dương đặt hồ sơ xuống và ngồi xuống ghế, Mạt Mạt cầm cây quạt quạt mát cho anh.
Trong nhà không có quạt máy, bởi vì các con còn quá nhỏ, dùng quạt máy thổi trẻ con chịu không nổi, sẽ bị đau bụng.
Mạt Mạt vừa quạt mát vừa trông chừng Thất Cân, thằng bé Thất Cân này đi ngủ cũng không yên tĩnh, khi ngủ hay lật, có hôm sáng sớm Mạt Mạt sờ không thấy con thì hết hồn, đợi ngồi dậy xem thì thằng bé đang ở dưới chân của côi!
Trái tìm của Mạt Mạt như muốn nhảy ra ngoài, lỡ rơi xuống đất thì phải làm sao đây! Nhưng mà từ khi Thất Cân được năm tháng thì không chịu ngủ trong xe nôi nữa rồi, nhất định phải ngủ trên giường, Mạt Mạt không còn cách nào khác, chỉ có thể nắm lấy tay của Thất Cân trong lúc ngủ.
Phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ăn mì sột soạt của Trang Triều Dương, một tô mì đầy ụ nằm trong bụng của Trang Triều Dương, đến canh cũng uống hết.
Trang Triều Dương mang tô mì ra ngoài rồi nhanh chóng quay về, trên cổ quấn cái khăn ướt, trong nhà không có quạt máy, lại ăn tô mì nóng nên quá nóng nực.
Trang Triều Dương cầm quạt tự quạt, nói: "Lần này anh sẽ nói với Thiết Trụ, chỉ để lại mấy người coi chừng Phạm Đông, những người khác không cần theo nữa."
Mạt Mạt thấy Trang Triều Dương đang trầm tư: "Không coi chừng nữa sao?"
Trang Triều Dương gật đầu: "Ừ, Phạm Đông đã bắt được Hướng Hoa, anh ta có càng nhiều sức lực chú ý đến xung quanh hơn, anh sợ sẽ chú ý đến chúng ta đang theo dõi anh ta lại gây ra phiền phức không đáng có, để lại vài người coi chừng là được rồi, mục tiêu nhỏ cũng an toàn hơn."
Trang Triều Dương đã tính toán xong, Mạt Mạt cũng không có ý kiến gì, người ít hơn nhưng chỉ cần chú ý đến hành động của Phạm Đông là được rồi.
Trang Triều Dương mát mẻ rồi, cởi bỏ áo trong leo lên giường, anh nhìn Thất Cân nằm ngay chính giữa hai vợ chồng, chán nản: "Vợ, bế nó qua giường em bé ngủ đi!"
Mạt Mạt ngáp một cái: "Anh có thể thử xem."
Trang Triều Dương nhếch môi: "Anh không thử đâu."
Mạt Mạt bật cười thành tiếng, thằng bé Thất Cân này rất thù dai đó.
Mạt Mạt vỗ ve Thất Cân đang chau mày, mở miệng nói: "Ngủ đi, Thất Cân không ngủ trên giường em bé đâu."
Trang Triều Dương thở dài, đã lâu rồi anh không gặp vợ của mình nên muốn giao lưu với vợ mình sâu hơn! Trang Triều Dương mở miệng cắn vào cánh tay nhỏ của Thất Cân một cái, Thất Cân liền đáp trả lại bằng một cái tát.
Trang Triều Dương: "...
Mạt Mạt cũng buồn ngủ, cô nắm bàn tay nhỏ của Thất Cân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Trang Triều Dương khe cười mỉm một cái, nhắm nghiền mắt lại.
Ngày hôm sau, Trang Triều Dương và Vương Thiết Trụ đi ra ngoài, buổi trưa đã quay trở về, buổi tối Miêu Tình bế Thất Cân vào phòng của mình, Mạt Mat cạn lời, cô đã nói rồi mà, chiêu nay Trang Triều Dương cứ ra vẻ ân cần với mẹ thì ra lý do là thế này!
Lần diễn tập này Trang Triều Dương ít nhất hai tháng cũng không thể quay về, hôm nay là đêm cuối cùng, sáng mai đã phải đi rồi, lần này thì tốt rồi, cứ ra sức hành hạ Mạt Mạt.
Cuối cùng Mạt Mạt cũng suy nghĩ, cũng may giường trong nhà đủ cứng cáp, nếu như ngày mai sập giường thì cô cũng không muốn sống nữa, mặt mũi không biết để ở đâu.
Da mặt của Trang Triều Dương cũng dày thật, sáng sớm Mạt Mạt còn chưa thức dậy, anh đã ăn sáng xong còn quay về phòng ngủ mát xa cho Mạt Mạt một lúc mới đi.
Mạt Mạt vừa thức dậy đã đối mặt với ánh mắt của Đại MY Mat Mat không chỉ đau lưng, răng còn ngứa ngáy, trong lòng chán nản, Trang Triều Dương cũng sắp bốn mươi tuổi rồi mà thể lực còn tốt như vậy.
Trang Triều Dương đã đi rồi, Mạt Mạt ở nhà suốt cả ngày, cơ bản là giống như Thất Cân vậy, nằm bẹp trên giường cả ngày trời.
Ngày hôm sau, Triệu Tuệ đến, bên cạnh còn có mẹ của Từ Liên, não của Mạt Mạt có chút không phản ứng kịp thời, sao hai người này lại đi cùng nhau vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận