Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1311. Số tiền bất ngờ 1

Chương 1311. Số tiền bất ngờ 1Chương 1311. Số tiền bất ngờ 1
Số tiền bất ngờ 1
Bây giờ đã bước vào tháng mười rồi, mặt trời không còn nắng gắt, nhiệt độ cũng thấp hơn rất nhiều, Mạt Mạt rất thích tháng mười, gió đưa thoang thoảng, không lạnh, rất thích hợp đi du lịch.
Mạt Mạt thay một chiếc váy dài màu xanh dương không tay, phần trên khoác thêm một chiếc áo khoác len, phần dưới là một đôi giày da trắng đế bằng, Mạt Mạt đứng trước gương xoay hai vòng.
Mạt Mạt đi làm mặc áo vest, ngày chủ nhật thì mặc tùy ý, rất lâu rôi không mặc váy, Mạt Mạt lại điệu đà xoay thêm hai vòng nữa.
Trang Triều Dương cũng mặc thường phục, quần đen, áo sơ mi trắng, trông không giống người đã bốn mươi tuổi mà giống ba mươi mấy tuổi thôi.
Tùng Nhân đã dọn dẹp xong dụng cụ câu cá, Trang Triều Dương lái xe, tám giờ rưỡi đã đến thị trấn Liên Hoa.
Lần trước Mạt Mạt đang vội nên không có nhìn kỹ, lần này nhìn rõ rồi, thị trấn Liên Hoa đúng là danh bất hư truyền, xung quanh đều là hồ hoa sen, cảnh đẹp có ở khắp mọi nơi.
Trang Triều Dương dừng xe lại, tìm được một cái hồ khá lớn, hồ hoa sen bên này đều là của cá nhân.
Thu nhập chính của thị trấn Liên Hoa là dựa vào cu sen và đài sen, cũng có nuôi một số thủy sản, cả gia đình Mat Mat muốn hái sen câu ca thì phải đến tìm đồng hương rồi.
Trang Triều Dương và đồng hương đã bàn bạc xong, cá câu lên so với thị trường đắt hơn hai hào, đài sen cũng vậy, còn tiền thuê thuyền là mười đồng cả buổi sáng.
Đồng hương ăn mặc rất dày dặn, phải nhờ hai người chèo lái, cả hai cha còn cùng nhau chèo thuyền, Mạt Mạt mặc váy không thể hái đài sen nên cô chỉ phụ trách bế Thất Cân chụp hình là được rồi.
Chỗ này thật sự là quá đẹp, làn nước trong veo thấy đáy, cả mảng hoa sen, chỗ này rất thích hợp để du lịch.
Đáng tiếc là thời đại này vẫn chưa thịnh hành du lịch, cho dù có khai thác cũng không có mấy ai sẽ đến, thời đại này đa phần mọi người đều nghèo, không có dư dả tiền bạc.
Mat Mat hỏi ông cụ: "Củ sen đêu được đặt rồi sao?"
Ông cụ gõ tẩu thuốc: "Đặt hết rồi, tuần trước có một thương nhân mập đến, anh ta đã thu mua hết toàn bộ củ sen trong thị trấn, giá cả hôm nay mỗi cân tăng thêm hai xu so với năm ngoái, bán lô củ sen này đi thì thằng con trai cả có tiền cưới vợ rồi."
Ông cụ nhắc đến việc con trai lấy vợ thì vô cùng vui mừng, bây giờ bao trọn nguyên hồ rồi, chỉ cần làm tốt thì sau này không thiếu cái ăn, còn kể cho Mạt Mạt nghe về các dự tính kiếm tiền nữa.
Mạt Mạt chú ý lắng nghe, hèn chỉ Dương Tuyết lại đến thị trấn Liên Hoa, thì ra người đàn ông cô ta đi theo chính là người thu mua củ sen.
Mạt Mạt chụp hình cho hai cha con ông cụ, nụ cười rạng rỡ của ông cụ đã được chụp lại, đây là tấm ảnh Mạt Mạt rất hài lòng, từ khuôn mặt của ông cụ có thể nhìn thấy sự hy vọng và tốt đẹp trong tương lai.
Cần câu của Trang Triều Dương có động tĩnh, rất nhanh chóng câu được một con cá trắm cỏ, nặng khoảng ba cân, khi câu lên vẫn còn nhảy đành đạch, Tùng Nhân nhanh tay bắt bỏ vào trong thùng cá.
Trên khuôn mặt bình thản của Thất Cân hiếm khi hào hứng, cậu bé vỗ tay: "Cha lợi hại quá."
Trang Triều Dương nói: "Đợi cha câu cho con một con cá lớn nhé."
Thất Cân: "Dạ."
An An đang hái đài sen, An An sức lực yếu, lại ở trên thuyền, Mạt Mạt không yên tâm. An An rất nghe lời của mẹ, chỉ yên tĩnh ngồi hái đài sen.
Mạt Mạt nhìn về phía An An, trong chiếc giỏ đã có rất nhiều, Mạt Mạt đã suy nghĩ sẵn rồi, về sẽ nấu cháo hạt sen.
Tùng Nhân cũng câu được cá, hai cha con giống như đang thi đấu vậy, câu được rất nhiều cá.
Bọn trẻ rất vui, ông cụ càng vui hơn, câu được càng nhiều thì ông ấy bán được càng nhiều tiền.
Lúc cuối tính tiền, trừ đi tiền thuê thuyền thì còn tốn thêm mười lăm đồng nữa. Cuối cùng cả nhà Mat Mat còn ăn cơm trưa ở nhà ông cụ, nấu cá chép do Trang Triều Dương câu lên, số cá còn lại đều để ở trong lu nước, đợi lúc về mới lấy.
Tiền thức ăn ông cụ không có lấy tiền, người nhà ông cụ rất hòa thuận, vô cùng thân thiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận