Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 191. Mạt Mat mở hết toàn bộ hỏa lực 1

Chương 191. Mạt Mat mở hết toàn bộ hỏa lực 1Chương 191. Mạt Mat mở hết toàn bộ hỏa lực 1
Mạt Mạt mở hết toàn bộ hỏa lực 1
"Chủ nhiệm Hướng cũng tới à?"
Thanh Nghĩa gật đầu: "Dạ phải, tất cả đều tới hết."
Mạt Mạt kinh ngạc, chuyện gì có thể khiến cho chủ nhiệm Hướng cũng tới đây? Suy nghĩ cả nửa ngày, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, chủ nhiệm Hướng là vì hai chị em Trang Triều Dương mà tới đây.
Hai chị em bước vào nhà liền hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, Mạt Mạt đưa giỏ cho em trai: "Em mang vào phòng bếp đi."
Liên Thu Hoa có thai nên càng tham ăn hơn, khứu giác cũng cực kỳ linh hoạt, cô ta ngửi ngửi mấy cái liền ngăn Thanh Xuyên lại: "Là mùi thịt, em họ à, em mang về đồ gì ngon thế, cho chị họ xem một chút!"
Mạt Mạt châm chọc: "Liên Thu Hoa, bản thân cô không biết xấu hổ là được rồi, tại sao còn muốn làm mất mặt chủ nhiệm Hướng nữa chứ?"
Liên Thu Hoa đen mặt, nhìn về phía cha chồng, khóe miệng giật giật: "Chúng ta là họ hàng mà, chị chỉ xem một chút chứ có ý gì khác đâu."
"Có ý gì khác không thì trong lòng chị biết, tôi khuyên chị, nếu như không phải đồ của mình thì tốt nhất không nên duỗi móng vuốt ra, miễn cho bị người ta chặt đứt móng vuốt đây."
Liên Thu Hoa đen mặt muốn phản bác nhưng Mạt Mạt không cho cô ta có cơ hội, ánh mắt lạnh lùng lóe lên, tiến lên trước một bước: "Còn nữa, đừng có mà luôn mồm gọi em họ này em họ kia, tôi với chị không quen thân, nhớ đấy."
Liên Thu Hoa ôm bụng lùi ra sau một bước, ánh mắt Liên Mạt Mạt quá đáng sợ, giống như nếu cô ta dám phản bác thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cô ta, đây không phải là Liên Mạt Mạt mà cô ta quen biết.
Mạt Mạt cười lạnh một tiếng rồi lui về chỗ ngồi, ngồi xuống hỏi chủ nhiệm Hướng: "Chủ nhiệm Hướng, bác đến nhà cháu có chuyện gì à?"
Hướng Húc Đông nhìn Mạt Mạt ngồi ở ghế chính, giống như nhìn thấy đứa con gái Triều Lộ của ông ta. Khí thế hai người lúc nghiêm mặt quá giống nhau nên nhất thời ông ta liền sững người.
Ngô Mẫn đẩy chồng một cái, Hướng Húc Đông mới hoàn hồn lại: "Cháu nói cái gì?"
"Chủ nhiệm Hướng đến nhà cháu có chuyện gì không?"
Hướng Húc Đông ho khan một tiếng: "Trang Triều Lộ đi đâu rồi?"
Mạt Mạt kinh ngạc nhìn về phía Liên Thu Hoa, Liên Thu Hoa thế mà lại không biết sao? Thấy vẻ mặt Liên Thu Hoa thật đúng là không biết, Mạt Mạt liền im lặng, xem ra sau khi Liên Thu Hoa kết hôn thì cô ta cũng không trở về thôn nữa! Nếu Liên Thu Hoa đã không biết thì Mat Mat còn lâu mới nói ra, ánh mắt quét qua chủ nhiệm Hướng: "Cháu không biết."
Ngô Mẫn nhảy ra: "Cô mà không biết thì ai biết chứ? Đừng có lừa chúng tôi như lừa con nít ba tuổi như thết"
"Bà nói là tôi lừa bà thì cứ coi như tôi lừa bà là được rồi." Mạt Mạt không hề khách khí đáp lại.
Ngô Mẫn cắn răng, đè nén lửa giận trong lòng, ân cần nói: "Chỉ là chúng tôi lo lắng thôi mà. Mấy bữa nay rối loạn như vậy, cô ấy còn dẫn theo may đứa con nữa thì thật sự chúng tôi không thể yên tâm được. Cháu nói cho chúng tôi biết, cũng để cho cha cô ấy yên tâm hơn một chút."
Mạt Mạt lại bị làm cho buồn nôn rồi, chủ nhiệm Hướng không hề có chút lo lắng nào mà Ngô Mẫn cũng có mặt mũi nói ra cho được, cô trào phúng cười một tiếng: "Đừng có đem mấy chữ quan tâm lo lắng treo ở bên miệng như thế, sẽ làm nhục mấy chữ này. Nếu như thật sự quan tâm thì phải hỏi Hướng Hoa mới đúng chứ, Khởi Hàng là học sinh trong lớp Hướng Hoa mà. Thằng bé vẫn đi học đầy đủ đó thôi, có chuyện øì được chứ?”
Ánh mắt Hướng Hoa lóe lên: "Trong khoảng thời gian này học sinh có thể xin nghỉ đều xin nghỉ hết, đã lâu lắm rồi anh không thấy Khởi Hàng."
Hướng Húc Đông tiếp lời: "Nếu mà cháu biết thì hãy nói cho chúng tôi biết, chúng tôi thật sự rất lo lắng." Mat Mạt nhìn thang ve phía chủ nhiệm Hướng: "Chủ nhiệm Hướng, chuyện trong nhà của mấy người, những chuyện nên biết hay không nên biết tôi đều hiểu rõ hết, cũng đừng đi vòng vòng nữa, có phải lại nhòm ngó cái nhà bên kia không? Ông nói rõ ra đi, đừng có lấy sự quan tâm ra để nói chuyện nữa, tôi sẽ bị buồn nôn đấy."
Ý đồ của Hướng Húc Đông bị vạch trần, mặt hết xanh lại trắng, tức giận vỗ ghế: "Bác không biết cháu đang nói cái gì vậy?”
Mạt Mạt khi còn chưa biết chủ nhiệm Hướng là ai thì vẫn còn tôn trọng ông ta một chút, nhưng càng tiếp xúc thì càng nhìn rõ ràng, người đàn ông này chính là một kẻ đạo đức giả: "Nếu không phải nhớ thương đến cái nhà bên kia thì mời đi đi, nhà chúng tôi cũng không chào đón mấy người. Tạm biệt, không tiễn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận