Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 63. Không làm sẽ không chết 1

Chương 63. Không làm sẽ không chết 1Chương 63. Không làm sẽ không chết 1
Sáng hôm sau, trên bàn cơm, Mạt Mạt dùng đũa chọc chén, Hướng Triều Dương làm gì có bộ dáng say rượu chứ, cái này nhất định là giả vờ.
Liên Quốc Trung trước khi đi làm gọi Mạt Mạt qua, đưa cho cô mười đồng rồi nói: "Hai ngày nay có Triều Dương ở đây, con nấu thêm chút đồ ăn ngon nhé."
Mạt Mạt nghiến răng, Hướng Triều Dương chẳng những không rời xa khỏi anh cả cô mà còn đánh vào sâu bên trong gia đình cô nữa.
Cặp song sinh thừa dịp kỳ nghỉ vẫn còn có một ngày, lại đi đào cá, trong nhà chỉ còn lại Mạt Mạt cùng em trai út, đương nhiên còn có thêm Hướng Triều Dương.
Mạt Mạt đuổi em trai trở về làm bài tập, híp mắt: "Anh giả vờ say."
Hướng Triều Dương: "Ừ."
Mạt Mạt đã thử tưởng tượng rất nhiều loại phản ứng của Hướng Triều Dương, duy chỉ có chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ hào phóng thừa nhận như thế, nhất thời không biết phải tiếp lời như thế nào.
Trái lại Hướng Triều Dương lại nói: "Anh trở ve xử lý một ít đồ đạc với đồ cổ trong nhà, sẽ ở lại bốn ngày"
Mạt Mạt đánh giá Hướng Triều Dương một phen, báo cáo với cô làm gì chứ, chuyện anh về làm gì có liên quan đến cô đâu.
Sau đó Mạt Mạt lại nhớ tới chuyện bưu kiện: "Hai lần bưu kiện này đều là anh đưa chứ không phải là của anh cả em phải không?"
Hướng Triều Dương không phủ nhận: "Làm sao em phát hiện được?"
Mạt Mạt dựng thẳng ngón tay: "Thứ nhất, anh cả em không có bản lĩnh lớn như vậy, sẽ không lấy được những thứ này. Thứ hai, anh cả em gửi bưu kiện về nhất định sẽ viết thư kèm trong đó. Thứ ba, em đã viết một lá thư nói với anh cả đừng có gửi đồ về nhà nữa, anh cả nhất định sẽ nghe em."
Hướng Triều Dương đặc biệt để ý: "Thanh Bách rất nghe lời em à?"
Mạt Mạt rất đắc ý: "Đương nhiên, anh cả nghe lời em nhất."
Hướng Triều Dương rũ mắt xuống, ngăn cách ánh mắt Mạt Mạt. Mạt Mạt đoán không ra Hướng Triều Dương đang nghĩ gì, nhưng cô cũng không muốn thiếu nợ Hướng Triều Dương: "Đồ lần trước đã không còn nữa, để em nghĩ biện pháp trả lại cho anh, còn đồ lần này anh cầm về đi, nhà em không thể nhận được."
Hướng Triều Dương không nói tiếp, nhìn về phía Mạt Mạt: "Em giúp anh một việc, hai bưu kiện này xem như là thù lao, được không?"
Mạt Mạt suy nghĩ mấy giây: "Em giúp chuyện gì?"
Hướng Trieu Dương lấy chìa khóa ra: "Anh quanh năm không ở nhà, cho ở của ông ngoại cân được quét dọn. Em giúp anh thỉnh thoảng đến quét dọn được không?”
Quét dọn rất đơn giản, chỉ là chuyện nhỏ, Mạt Mạt thống khoái nhận lấy chìa khóa: "Vậy thì mỗi tuần em qua đó một chuyến."
Hướng Triều Dương trong lòng sung sướng: "Cái đó cứ tùy em sắp xếp, còn nữa, vườn trong nhà cũng để trống, nếu em muốn dùng thì cứ dùng, chỉ cần chăm sóc tốt giàn nho trong vườn là được rồi."
Đôi mắt Mạt Mạt như sáng bừng lên, thì ra còn có cả giàn nho nữa. Nếu như nho chín thì cất vào trong không gian, nếu chẳng may có chuyện gấp gì đó cần tiền thì có thể đem ra bán lấy tiền. Cho dù không bán được thì cũng có thể giữ lại rồi từ từ ăn. Hơn nữa đất trống trong vườn nhà ông ngoại Hướng Triều Dương cũng không ít, nếu như sắp xếp tốt thì có thể giảm bớt không ít gánh nặng về thực phẩm cho cả nhà.
"Cám ơn anh, vậy em sẽ không khách khí đâu."
Hướng Triều Dương nhìn đồng hồ đeo tay: "Bây giờ anh phải đi xử lý mấy đồ đạc trong nhà, em có đi với anh không?”
Mạt Mạt lắc đầu, cô cũng không muốn biết bí mật của Hướng Triều Dương: "Em còn có bài tập về nhà chưa làm xong."
"Vậy thì trưa nay không cần để cơm lại cho anh đây, cũng chưa chắc anh có ve không nữa."
Mạt Mạt thấy Hướng Triều Dương muốn đi, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vân nói ra: "Tốt nhất là anh nên kín đáo một chút."
Ánh mắt Hướng Triều Dương lóe lên: "Ai nói tin tức gì cho em à?"”
Mạt Mạt thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, cô biết cô không nên mềm lòng mà. Hướng Triều Dương quá mẫn cảm, cũng may cô đã sớm lựa chọn được người che chắn rồi: "Cô giáo Bàng, đã trở về thủ đô, cô ấy nói với em."
Hướng Triều Dương nghe được thủ đô, lập tức tin thêm mấy phần, hơn nữa còn là họ Bàng, xem ra tình hình còn nghiêm trọng hơn anh nghĩ, anh phải nhanh chóng nói chuyện với anh rể mới được.
Mạt Mạt thấy Hướng Triều Dương không còn hoài nghi nữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Đây là lần cuối cùng, về sau cô sẽ không nói gì với Hướng Triều Dương nữa đâu.
Hướng Triều Dương chỉ dùng có một buổi sáng, không chỉ cất giấu đồ nội thất, đồ cổ, đồ trang sức quý giá mà còn làm mới không ít đồ nội thất mang về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận