Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 137. Liên Thu Hoa đâu rồi? 1

Chương 137. Liên Thu Hoa đâu rồi? 1Chương 137. Liên Thu Hoa đâu rồi? 1
Liên Thu Hoa đâu rồi? 1
Mạt Mạt suy nghĩ suốt cả một đêm cũng không nghĩ được rõ ràng, rốt cuộc cô muốn làm gì đây? Cuối cùng đành từ bỏ, dù sao vẫn còn đến mười năm nữa, vẫn đủ thời gian để cô suy nghĩ rõ ràng.
Ăn sáng xong, Mạt Mạt đi tìm Triệu Tuệ trước. Sau đó hai người không nhanh không chậm đi về phía địa điểm đã hẹn, Tiền Bảo Châu đã chờ đến mức sắp hết kiên nhẫn rồi.
"Tại sao hai cậu lại đến chậm vậy hả? Tôi đã đợi lâu lắm rồi đấy."
Triệu Tuệ nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: "Bọn tôi đến đúng giờ đã hẹn mà, là do cậu đến sớm thôi. Tính tình cậu cứ nóng vội như vậy, không thể trách bọn tôi được."
Tiền Bảo Châu bĩu môi: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Mạt Mạt rất ít khi đến thành tây, bên này đều là nơi người có tiền sinh sống. Phần lớn ở đây đều là những căn nhà xây theo phong cách châu Âu độc lập cho từng hộ gia đình. Vừa bước vào đây liền cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng với chỗ thành nam. Ở đây mọi người ăn mặc theo phong cách phương Tây nhiều hơn.
Mạt Mạt rất thích môi trường chỗ thành tây này, nhất là vào mùa hè, đường phố rợp bóng cây xanh mướt và những căn nhà kiểu châu Au như hòa quyện vào nhau, giống như một bức tranh sơn dầu, rất đẹp.
Đáng tiếc không qua bao lâu nữa là không thể được nhìn thấy cảnh sắc như vậy nữa rồi. Khắp nơi đều giăng đầy những tấm áp phích in hình người cỡ lớn, bảng đen, những căn nhà độc lập kia cũng sẽ chật ních người.
Triệu Tuệ từ trước đến nay vẫn luôn sống trong những căn nhà tập thể, chưa từng nhìn thấy những căn nhà kiểu châu Âu như thế này bao giờ, nhìn trái nhìn phải: "Tiền Bảo Châu, nhà cậu ở chỗ này à?"
Tiền Bảo Châu khinh thường: "Mấy ngôi nhà kiểu này tính là cái gì chứ, nhà tôi mới không thèm ở chỗ này đâu. Nhà tôi không ở bên này, phải đi vào bên trong ấy, ở trong đại viện của trường học."
"A, đến mấy căn nhà kiểu châu Âu này mà cậu còn ghét bỏ như thế, vậy thì nhà kiểu gì mới có thể lọt vào mắt cậu đây?"
"Tứ hợp viện đấy, nhà tôi không phải là nhà kiểu châu Âu thế này đâu. Ông nội và ông ngoại tôi đều là người thủ đô hết, khi còn bé tôi đều ở tứ hợp viện, đến sau này bởi vì công việc nên cả nhà mới phải dọn tới đây."
Mạt Mạt nghĩ may mà không phải ở nhà kiểu châu Âu, nếu không thì sẽ càng phiền phức hơn nữa.
Triệu Tuệ tuy rằng chưa từng thấy tứ hợp viện bao giờ nhưng cũng biết, đó là nhà mà chỉ có người có thân phận mới ở được: "Tổ tiên nhà cậu cũng có người làm quan à?”" "Cậu nghĩ nhiêu rôi, tứ hợp viện đó là nhà tôi mua lại thôi. Tổ tiên nhà chúng tôi làm kinh doanh vải vóc, nhà ở Tô Thành, trong nhà chúng tôi còn mở một nhà máy dệt lớn nữa! Sau đó ông nội tôi không muốn kinh doanh nữa nên bán đi rồi. Không nói mấy cái này nữa, đến nhà tôi rồi."
Đứng ở dưới lầu, Mạt Mạt liếc mắt nhìn một vòng, bên này đều là những căn nhà bình thường của trường học, không có chỗ nào đặc biệt hết. Xem ra nhà họ Tiền cũng có người biết chuyện! Đáng tiếc các mối quan hệ bà con bạn bè ở nước ngoài mới là điểm chết người.
Nhà của Tiền Bảo Châu là một căn nhà nhỏ ba phòng ngủ được cải tạo lại từ một căn nhà hai phòng ngủ lớn. Nhà được chia thành nhiều ngăn, khá rộng rãi cho cả năm người trong gia đình Tiền Bảo Châu sinh sống.
Triệu Tuệ và Mạt Mạt vào phòng khách, chỉ có cha mẹ Tiên Bảo Châu ở nhà.
Tiền Bảo Châu giới thiệu: "Đây là cha tôi, Tiền Dịch Tín, còn đây là mẹ tôi, Chu Phương. Ông bà nội tôi đi công tác rồi, tuần này không có ở nhà, chờ tuần sau hai người lại đến chơi, tôi sẽ giới thiệu với các cậu nhé."
"Cha mẹ, đây là Liên Mạt Mạt, còn đây là Triệu Tuệ, là hai người bạn của con."
Mạt Mạt và Triệu Tuệ cùng nói: "Xin chào chú, xin chào dì, bọn cháu tới làm phiền rồi ạ."
Chu Phương cười: "Không phiền, không phiền gì hết."
Tiền Dịch Tín bảo hai người ngồi xuống: "Hai cháu tới đây thì cứ coi đây như nhà mình, đừng có khách sáo øì hết, mau ngồi xuống đi."
Chu Phương bưng bánh kẹo và đồ hộp đi ra: "Dì cũng không biết hai cháu thích ăn cái gì, cứ chuẩn bị một chút thế này thôi, hai cháu đừng chê nhé."
Triệu Tuệ có chút ngượng ngùng, vội vàng xua tay: "Dì ơi, không cần bày vẽ nhiều đâu ạ."
Chu Phương cười tum tỉm ngồi xuống: "Có nhiều nhặn gì đâu, hai cháu ăn đi."
Mat Mat cười: "Cháu cảm ơn dì."
Tiền Bảo Châu không muốn cha mẹ mình nói thêm nữa, cầm một nắm kẹo, kéo tay Mạt Mạt và Triệu Tuệ: "Nào, để tôi dẫn hai cậu đi tham quan phòng của tôi."
Phòng khách chỉ còn lại vợ chông Tiền Dịch Tín, Chu Phương nhìn thoáng qua phòng con gái mình, nhỏ giọng nói: "Lúc này đã được nhìn thấy người thật rồi, anh thấy thế nào?"
Tiền Dịch Tín uống một ngụm trà: "Hoàn toàn không hề giống một đứa nhỏ mười sáu tuổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận