Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1779. -

Chương 1779. -Chương 1779. -
Ánh mắt Mat Mat lơ đãng nhìn thấy một tin tức khác, chiếm độ dài không nhỏ, mất trộm đồ cổ, còn bị đánh cắp ở bảo tàng, nói cho đúng là vận chuyển đến Viện Bảo Tàng, nửa đường văn vật bị cướp mất.
Lợi hại, bọn cướp này lá gan cũng đủ lớn.
Mạt Mạt phân tích, nhìn từ giải thưởng được treo lên, trong nhóm đồ cổ này nhất định có cấp bậc bảo vật quốc gia, mặc dù tin tức rất ít, nhưng ít nhất đã nói rõ một chút, người vẫn chưa bắt được!
Mạt Mạt: "Trong tương lai, khắp nơi đều là camera giám sát tình hình mà bắt người còn khó khăn, lúc này, thật sự có lòng muốn trốn, thì thật không dễ tìm được."
Trang Triều Dương bu lại: "Sợ nhất là chạy ra biên giới, bán bảo vật quốc gia cho nước ngoài."
Giọng điệu của Trang Triều Dương mang theo sự phẫn nộ, những người này, không có tỉnh thần dân tộc chút nào, vì tiền cái gì cũng có thể làm: "Nhất định phải bắt được"
"Được rồi, anh có tức giận cũng vô dụng, hiện tại cũng đã treo giải thưởng rồi, nói rõ người vẫn chưa xuất cảnh, đây chính là tin tức tốt nhất."
Trang Triều Dương ừ một tiếng, uống ngụm trà mà vợ đưa tới, xuôi cơn tức, nghiêng đầu nói với Mạt Mạt: "Vợ à, chúng ta cũng không thể vì tiền, đấu giá một số đồ cổ không rõ lai lịch." Mat Mat câm cái chén: "Anh yên tâm đi, con người của em anh còn không biết, em coi trọng nhất là nguyên tắc, là người tuân thủ luật pháp, tuyệt đối sẽ không trốn thuế lậu thuế, đấu giá đồ cổ có vấn đề, còn tức giận không?"
Trang Triều Dương: "Không tức nữa."
"Không tức giận nữa là được, hôm nay có thời gian, thời tiết ở thủ đô cũng lạnh, có thể để thức ăn, em định làm một ít thức ăn cho Tâm Bảo rồi nhờ người đưa tới, thời gian không còn sớmnữa, đi mua đồ ăn đi."
Trang Triều Dương đứng dậy: "Anh đi thay quần áo."
Hôm nay có Trang Triêu Dương đi cùng, Mạt Mạt cho Tiểu Bạch nghỉ, Thất Cân và Giai Giai cũng muốn đi, đi mua đồ ăn còn thật náo nhiệt.
Ở niên đại này thuốc trừ sâu và phân bón hóa học còn chưa sử dụng với số lượng lớn như vậy, Mạt Mạt mua vẫn yên tâm, ở niên đại này, rận vẫn có thể sinh trưởng trên cơ thể người, nhưng bảy tám năm nữa, con người ăn nhiều hoa quả và rau xanh có phun thuốc trừ sâu, cơ thể cũng có chất độc, rận muốn sinh trưởng cũng không sinh trưởng nổi.
Mạt Mạt chọn rau xanh, trong lòng lại suy nghĩ, nghĩ đến rau xanh và hoa quả hữu cơ trong tương lai.
Hiện tại mùi vị của rau xanh và hoa quả ăn rất chuẩn, hoa quả gì là hương vị đó, nhưng đến tương lai, Mạt Mạt thật sự không muốn nhớ lại, tất cả các loại nho đều là ngọt, một chút cũng không tìm ra mùi vị vốn có của nho, những loại hoa quả khác thì càng như vậy, khắp nơi đều là hoa quả trái mùa, không phải ngọt thì làm cho vô cùng ngọt, chỉ là không có mùi không có vị.
Ngược lại là rau xanh và hoa quả hữu cơ có giá trên trời.
Trang Triều Dương phát hiện vợ thất thần: "Nghĩ øì thế? Nghĩ đến mất hồn như vậy?"
Mạt Mạt nói: "Chờ hai năm nữa, em sẽ làm một mảnh đất trong sân, chuyên trồng rau xanh, ở trong sân còn trông mấy loại cây ăn quả, anh còn nhớ hay không, nhà chúng ta đã từng dùng vạc lớn để nuôi cá nữal"
Trang Triều Dương cười: "Đương nhiên nhớ, mùa đông còn phải đưa vào trong phòng."
"Đáng tiếc sân nhà chúng ta hơi nhỏ, nếu như có chỗ lớn hơn một chút, có thể làm một cái ao nhỏ, chuyên nuôi cá."
Trang Triều Dương sửng sốt: "Sao anh nghe ra, đây là muốn sống một cuộc sống điền viên?"
Mạt Mạt đã thanh toán tiền đồ ăn, rời khỏi quây đồ ăn: "Tự mình trồng thì an toàn."
Trang Triều Dương nhướng mày, vợ làm cái gì cũng có lý do, Trang Triều Dương chỉ vào tiệm trái cây: "Có hoa quả nhập khẩu mới đến, vào xem đi, anh nhớ lúc em mang thai nói phải ăn nhiều trái cây, đáng tiếc năm đó không có điều kiện."
Mạt Mạt nhớ lại cuộc sống đã qua, bởi vì có không gian, cuộc sống của cô trôi qua coi như tốt, cô vẫn thỏa mãn.
Mạt Mạt đi vào chọn một số hoa quả, lần này Triệu Long tới thủ đô, có thể giúp mang theo một hòm cũng không tệ rồi, nhiều quá thì không mang lên máy bay được.
Mạt Mạt lại qua sạp trái cây khác, mua không ít táo và việt quất, trở về định làm mứt hoa quả mang cho Tâm Bảo, Tâm Bảo tự mình làm thành nước trái cây cũng được, múc ăn cũng được, làm thủ công hoàn toàn, an toàn lại dinh dưỡng.
Hai vợ chồng phân công rõ ràng, cũng không mệt mỏi, chưa tới một ngày đã làm xong rồi.
Mạt Mạt làm không ít mứt hoa quả, để lại hai bình cho người nhà ăn, nhất là việt quất chứa nhiều vitamin C, tốt cho não bộ và tim mạch, trẻ con hay người lớn đều phù hợp.
Buổi tối cả nhà Triệu Hiên tới ăn cơm, hai nhà đã rất lâu rồi không ăn cơm chung với nhau, buổi tối Mạt Mạt đều nấu những món ăn thường ngày.
Mạt Mạt và Tề Hồng ăn xong trước, Trang Triều Dương và Triệu Hiên uống rượu từ từ trò chuyện.
Mạt Mạt dựa vào gối trên ghế sô pha: "Gần đây thấy cô rất bận, cô đang làm øì thế?"
Tề Hồng day trán: "Bận cãi nhau với chị dâu tôi, cô nói xem đây là người gì chứ, cô theo phong trào mở một công ty tổ chức hôn lễ thì cứ mở thôi, tôi sẽ không nói gu nhưng bản thân không có kinh nghiệm, vậy mà không biết xấu hổ đòi tôi cho mượn người, há miệng ra chính là tôi là trụ cột, đã nhiêu năm như vậy, chị ta không biết xấu hổ, lại lần nữa thay đổi nhận thức của tôi về cô ta."
Mạt Mạt: "Nói thật, người chị dâu này của cô, thực tình rất cực phẩm, sao chị ta lại không biết ngại mà mở miệng chứ."
Tề Hồng tức giận vô cùng: "Vậy cũng chưa hết, tôi không cho mượn, châm chọc chị ta, chị ta ngược lại thì hay rồi, còn nói với tôi, tôi hẹp hòi này nọ, chị ta ngược lại là trả đũa, tức chết tôi rồi."
Mạt Mạt: "Cô cũng nghĩ thoáng chút đi, chị em dâu nhiều năm như vậy, dù sao cũng không gặp nhau, cô coi như không nghe thấy đi."
Tê Hồng vỗ ngực: "Năm đó cha chồng tôi không nên vì ân tình gì đó, nhất định phải đón vào cửa, hiện tại ông cụ cũng đang hối hận rồi, đáng tiếc, đã muộn rồi."
Mạt Mạt kéo Tề Hồng: "Nói nhỏ chút, đừng để Triệu Hiên nghe thấy."
Tề Hồng bĩu môi: "Anh ấy mới khôn ấy, nghe thấy cũng làm như không nghe thấy, trước kia tôi còn nói lại, hiện tại tôi lười nói rồi."
Mạt Mạt cười: "Triệu Hiên hướng về cô, cô bị thua thiệt, không phải đều là anh ấy giúp cô lấy lại danh dự ai
Te Hồng dễ chịu hơn chút: "Cũng phải."
Tê Hồng phát tiết với Mạt Mạt một lúc, sự tức giận tích tụ trong lòng đã bớt đi không ít. Ngày hôm sau Mat Mat mang theo hành lý đến công ty, trực tiếp giao cho Triệu Long, trong rương hành lý có đồ ăn cho An An, phần lớn đều là cho Tâm Bảo.
Lần này Triệu Long đi công tác đồ vật của mình ngược lại không có nhiều, đều là quần áo.
Buổi chiều Mạt Mạt vẫn luôn chờ điện thoại của Triệu Long, tính toán thời gian Triệu Long nên đến thủ đô rồi, ba giờ chiêu, Triệu Long mới gọi điện thoại về: "Tổng giám đốc Liên, tôi đã đến nhà trọ, đồ ăn tôi đã đưa cho cô chủ, chờ lát nữa lại đưa đến cho cậu hai."
Mạt Mạt nghe xưng hô có chút ngẩn người, mất nửa ngày mới phản ứng được là đang nói ai, Mạt Mạt: "... Được, cám ơn, cậu cũng nghỉ ngơi chút đi."
Triệu Long: "Được rồi, tổng giám đốc Liên."
Mạt Mạt cúp điện thoại, cười, An An là cậu hai, Thất Cân là cậu ba, Tùng Nhân là cậu cả, cái cách xưng hô này!
Mạt Mạt biết đồ ăn đã được đưa tới, cũng không lo lắng nữa, buổi tối tan làm về nhà, ở trên xe nhận được điện thoại của Triệu Long: "Sao cậu lại gọi tới giờ này?"
Trên trán Triệu Long rịn ra mồ hôi: "Tổng giám đốc Liên, tôi nói cô đừng kích động."
Tim Mạt Mạt nhảy lên: "Tôi không kích động, cậu nói đi!"
Triệu Long: "Cậu hai từ chiều hôm qua đến bây giờ cũng chưa trở lại, bạn cùng phòng của cậu hai cho là cậu hai trở về đại viện, nhưng tôi gọi điện thoại đến đại viện, cậu hai cũng chưa từng trở về."
Mạt Mạt bật dậy, đầu đụng phải trần xe, lại ngồi xuống, trong đầu Mạt Mạt trống rỗng, sờ lên trái tim, không đập nhanh, cũng không bất an như vậy, nói rõ, An An không sao, phải chính là không sao, cô đã nói hôm nay làm sao có chuyện cứ nghĩ mãi, hóa ra là An An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận