Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 899. Khoe khoang 1

Chương 899. Khoe khoang 1Chương 899. Khoe khoang 1
Từ Liên sửng sốt một chút, mẹ cô ấy ở phía sau nói: "Đi vào nhanh đi, đứng ngây ngốc ở đây làm cái gì?”
Từ Liên có chút khẩn trương, sau đó gật đầu, đi vào gian phòng, người trong phòng đều đã tới, gian phòng không lớn hiện ra sự chật chội rồi.
Mạt Mạt nói: "Triều Dương, anh đi xuống trước đi"
Trang Triều Dương đứng dậy: "Anh đi xuống trước, nhớ gọi điện thoại cho anh."
"Em biết rồi."
"Hai nơi nhiệt độ trong ngày chênh lệch lớn, buổi tối nhất định phải đắp chăn, đừng uống nước lạnh, uống nước nóng, anh mua bánh bao để trong túi ấy, lúc nào đói thì ăn nhé."
Trang Triều Dương không yên tâm dặn dò, nói suốt đến lúc nhân viên phục vụ bảo xuống, lúc này Trang Triều Dương mới lưu luyến không nỡ mà rời đi.
Mạt Mạt vẫy tay với Trang Triều Dương, nhìn anh rời đi mới quay lại gian phòng.
Mẹ Từ ở cũng ở giường dưới, nói chuyện với Mạt Mạt: "Chồng cháu thật kỹ tính, cháu thật sự có phúc."
Mạt Mạt cười: "Cảm ơn!"
Mẹ Từ rất hay nói, tàu vừa chạy cũng không có gì thú vị, một chút buôn ngủ cũng không có, ngôi xếp bằng trên giường, giọng điệu rất kiêu ngạo: "Con trai tôi cũng làm lính, tham mưu, tuổi tác chông cháu cũng không nhỏ, cậu ấy chức vụ øì vậy?"
Từ Liên kéo tay mẹ, bà ấy gỡ tay Từ Liên ra, chờ Mạt Mạt trả lời.
Mạt Mạt sắp xếp lại gối đầu: "Chồng cháu là đoàn trưởng."
Mới vừa rồi mẹ Từ còn đang hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của người đàn ông giường trên, bây giờ biểu cảm đã cứng đờ, con trai của bà ấy chỉ là tham mưu, không lớn bằng nhà người ta.
Từ Liên vội vàng xua tan sự xấu hổ: "Mẹ, cô ấy là em gái ruột của anh Liên."
Vẻ mặt mẹ Từ thay đổi, khoe khoang đã quen, khoe khoang đến cửa nhà của ân nhân rồi, cười trừ: "Thật sự là có duyên, không nghĩ tới là một chuyến xe."
Mạt Mạt sắp xếp giường chiếu xong, ngồi ở cạnh giường: "Quả thực rất có duyên."
Mẹ Từ cảm kích nói: "Cả nhà chúng tôi thật sự là cám ơn nhà cháu, nếu không nhà họ Từ chúng tôi đã tuyệt hậu rồi."
Mạt Mạt nói: "Chuyện đó là chuyện anh cả nên làm, không gánh nổi ân tình, đổi lại là người khác anh cả cũng sẽ cứu."
Từ Liên lập tức trợn mắt nhìn, thận trọng nhìn Mạt Mạt, mẹ Từ nói: "Trong lòng chúng tôi cũng cảm kích, nhà chúng tôi ở thủ đô, cháu thì sao? Về Dương Thành à?”
Mat Mạt quan sát mẹ Từ, ngoại trừ thích khoe khoang thì ánh mắt rất chính trực, biểu cảm của Từ Liên đã nói rõ nhà họ Từ không biết chuyện của Từ Liên: "Không, nhà cháu ở thủ đô."
Mẹ Từ cười: "Vậy thật khéo, thật sự là quá có duyên phận."
Mẹ Từ vô cùng nhiệt tình với Mạt Mạt, con trai đến Dương Thành, bà ấy càng hy vọng con trai có thể ở thủ đô, cách nhà gần, trước kia không quen ai, bây giờ không phải là có rồi à.
Mẹ Từ rất có năng lực trò chuyện, từ đơn vị cho tới con gái, Từ Liên lại là học sinh cấp ba, năm nay mới 18 tuổi, muốn tham gia cuộc thi năm nay, thành tích học tập cũng không tệ.
Chuyện này Mạt Mạt không nghĩ tới, tàu hoả lắc lư vô cùng, Mạt Mạt thực sự không chịu nổi cơn buồn ngủ, nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Từ Liên ở giường trên, xuyên qua tay vịn có thể nhìn thấy Mạt Mạt, cắn môi, cô ấy thật sự rất sùng bái anh hùng giống như Liên Thanh Bách, nghĩ đến Liên Mat Mạt, kéo cao chăn men lên.
Con đường quay về vẫn dài đằng dang như cũ, tàu hoả đến thành phố S người giường trên của Mạt Mạt đến ga, rất nhanh đã có hành khách đi lên.
Nguy Vĩ nhìn thấy Mạt Mạt: "Thật khéo, như này mà cũng có thể gặp." Mat Mat ngôi dậy: "Sao anh lại vê thành phổ S rồi?"
Nguy Vĩ nói: "Tôi xin nghỉ hai ngày, mấy người bạn nước ngoài kết giao lần trước muốn đến thành phố S$, nơi đó tôi quen thuộc nhất nên dẫn bọn họ đi vòng vòng."
Mạt Mạt quét mắt nhìn quần áo của Nguy Vĩ, giày Tây: "Xem ra, anh có không ít ý tưởng đâu!"
Nguy Vĩ để hành lý lên giường trên: "Ý tưởng thì có, nhưng tôi muốn thực tập trước, học hình thức quản lý của nước ngoài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận