Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 913. Tan thành mây khói 1

Chương 913. Tan thành mây khói 1Chương 913. Tan thành mây khói 1
Tan thành mây khói 1
Trang Triều Dương nói: "Quân đội sẽ cấp kinh phí. Tuy rằng hiện tại chỗ nào cũng cần tiền, nhưng đây là chuyện tốt, kinh phí sẽ được phê duyệt. Nếu ông ta muốn dùng tiền của mình để giúp đỡ mọi người, vậy thì nên giúp đỡ những đứa trẻ không được đến trường đi. Tương lai cần người có tri thức, học tập rất quan trọng."
Mạt Mạt nói: Như vậy cũng tốt."
Ngày hôm sau Mạt Mạt đi học, Liên Quốc Trung đến nhà Thanh Nghĩa thăm cháu trai, lại đi thăm đứa con trai út. Sau đó Liên Quốc Trung rời đi, cũng không về nhà mà là đi liên lạc với đồng đội cũ.
Hướng Húc Đông hồi quang phản chiếu được một ngày, kiên trì muốn xuất viện về nhà. Về nhà quét dọn nhà cửa, nấu cho bọn nhỏ một bữa cơm thịnh soạn. Ngày hôm sau, trong lòng ôm ảnh vợ cũ xin được từ trong tay Trang Triều Lộ rồi thanh thản ra đi.
Tiền của Hướng Húc Đông đã được quyên góp ra ngoài, Hướng Hoa không lấy được tiền nên trong lòng tức giận, ngày Hướng Húc Đông hạ táng Hướng Hoa cũng không đến.
Mộ địa của Hướng Húc Đông là do ông ta mua. Ngày hạ táng Trang Triều Lộ và Trang Triều Dương đều đến, nhìn Hướng Húc Đông nhập thổ, tất cả mọi oán hận đều tiêu tan theo cái chết của Hướng Húc Đông.
Mạt Mạt dẫn bọn nhỏ đến đặt vòng hoa, An An vẫn khóc, Mạt Mạt ôm An An an ủi.
Trên xe trở về Trang Triều Lộ vẫn im lặng, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt có chút mê mang. Lúc trở lại khu nhà, Trang Triều Lộ về nhà mình, cô ấy muốn yên tĩnh một mình.
Hướng Húc Đông qua đời, tiền tiết kiệm đều quyên góp, chỉ còn lại căn nhà. Lúc mua là hai ngàn, lúc này giá nhà đã tăng lên mười ngàn, hơn nữa còn chưa chắc đã mua được.
Hai năm nay tứ hợp viện thường xuyên được mua đi bán lại nên tăng giá rất nhanh. Giá của tứ hợp viện bình thường đã tăng lên tới hơn mười ngàn, những tứ hợp viện ở nội thành có vị trí tốt lại càng đắt hơn nữa.
Căn nhà của Thanh Nghĩa đã tăng lên tới bốn mươi ngàn, tứ hợp viện hai dãy lại càng đắt hơn, có nơi lên tới một trăm ngàn mà vẫn chưa chắc mua được.
Bởi vì một số căn là nhà tổ tiên, họ đều không muốn bán.
Mạt Mạt và Trang Triều Dương đến thu dọn sách của Hướng Húc Đông, những quyển sách này đều để lại cho An An.
Mạt Mạt dọn sách ở trên giá sách, chất đầy cả hai rương, sách trong nước và sách nước ngoài đều có cả. Quý giá nhất chính là những ghi chép của Hướng Húc Đông sau nhiều năm hành nghề y, đây đều là những kinh nghiệm phong phú.
An An hai mắt đỏ hoe vuốt ve quyển ghi chép, ôm di ảnh Hướng Húc Đông vào lòng, nước mắt lại chảy dài.
Mạt Mạt ôm con trai: "Đừng khóc nữa, con khóc như vậy thì ông nội Hướng ra đi cũng không an tâm được"
An An hít mũi: "Dạ, An An không khóc, không khóc nữa."
Trang Triều Dương bưng rương lên, nhìn thoáng qua ngôi nhà: "Đi thôi."
Mạt Mạt nói: "Được.
Cả nhà Mạt Mạt ra khỏi nhà, gặp Hướng Hoa và Chu Tiếu đi tới. Trang Trieu Dương lạnh mặt nói: "Mấy người tới đây làm gì?"
Chu Tiếu chỉ vào căn nhà: "Chúng tôi đến lấy nhà lại. Chúng tôi là người nhà họ Hướng, ông cụ đã qua đời rồi nên chúng tôi sẽ được thừa kế căn nhà này."
Mạt Mạt: "Căn nhà này không thuộc về mấy người."
Hướng Hoa không lấy được tiền, bây giờ ngay cả ngôi nhà cũng không lấy được, sắc mặt khó coi: "Căn cứ theo luật thừa kế thì tôi chính là người thừa kế ngôi nhà này."
Mạt Mạt nhìn Hướng Hoa. Hướng Hoa thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình liền cau mày: "Nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi nói không đúng à?"
Mạt Mạt cảm giác Hướng Hoa thật sự ngu xuẩn, không biết mà cũng dám nói bay sau này có chết cũng đáng đời.
Mạt Mạt chỉ vào mình: "Tôi học luật. Xin lỗi, ở nước ta vẫn chưa có luật thừa kế, anh đang nói luật thừa kế nào vậy?"
Vẻ mặt Hướng Hoa cứng đờ, trợn tròn mắt, anh ta cũng không biết là luật vẫn chưa được ban hành, suy nghĩ rất nhanh: "Tôi nói là ở nước ngoài."
Mạt Mạt ồ một tiếng, Hướng Hoa cũng không dám tùy tiện lấy pháp luật ra nói nữa, thật sự sợ nói sai,
Chu Tiếu: "Mặc kệ luật hay không luật, căn nhà này thuộc về chúng tôi, mời mấy người đi đi cho."
Bạn cần đăng nhập để bình luận