Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 666. Ký ức 2

Chương 666. Ký ức 2Chương 666. Ký ức 2
Mạt Mạt bật cười: "Em còn vì người của trung đoàn mà cống hiến."
"Còn không phải thế sao, chị chưa từng thấy người nào cực phẩm như vậy."
Chị dâu Vương nói chuyện một lúc, Mạt Mạt có hơi buồn ngủ nên đã chào rồi về.
Lần này Mạt Mạt sinh con ở đại viện, người đến thúc sữa không ít, không khó khăn lắm cũng tới, buổi tối Trang Triều Dương đếm trứng gà trong nhà, trong nhà đã có hơn 300 quả trứng gà rồi.
Bên này Mạt Mạt lại đếm tiền, lại là một món thu nhập, tính cả ông bà ngoại, lại thu hơn 900, nếu như lại sinh một đứa nữa, thì không cần chờ tới năm 1976. hai năm nữa cũng đã tiết kiệm được mười nghìn rồi.
Mạt Mạt đưa tiền và quyển vở cho Trang Triều Dương: "Cũng không biết chị cả thế nào, tính thời gian, qua một tháng nữa là chị cũng sinh rồi."
"Anh gọi điện thoại, anh rể đang ở cùng với chị."
Mạt Mạt cong khoé miệng: "Lá gan của anh rể thực sự là càng lúc càng lớn."
"Trong lòng anh rể nắm chắc, không cần chúng ta lo lắng."
Mạt Mạt im lặng, đã là năm 1973 rồi, chỉ còn ba năm nữa là kết thúc, trước lúc hửng sáng là tối tăm nhất, chuyện gì cũng nên khiêm tốn thì tốt hơn, cô nhắc nhở: "Đợi chị sinh con xong, vân nên ve lại thôn để ở. Mẹ nói gần đây trong thành phố không còn quá yên bình nữa rồi."
Trang Triều Dương thay quần áo trên giường: "Anh rể biết, trước lúc hửng sáng là tối tăm nhất."
Mạt Mạt nghe xong, được, tất cả mọi người đều hiểu.
Trang Triều Dương nằm xuống, nghĩ một chút rồi mở miệng nói: "Anh rể nói chuyện với ông ngoại rồi, lần trước anh đi thăm chị, anh rể nói với anh, anh ấy hình như sắp được về rồi."
Mạt Mạt chống người dậy: "Là có ý gì?"
Trang Triêu Dương kéo cao chăn men lên cho Mạt Mạt: "Bởi vì có ông ngoại ở đây, hình như anh rể không sao, anh ay nói với anh, nhiều nhất là ba năm, anh ấy sẽ trở về. "
Mạt Mạt tính thời gian, thêm ba năm nữa là năm 1976. khi đó đều đã sáng tỏ, nền tảng đã chấm dứt rồi.
Thời gian giống như tên bắn vậy, Mạt Mạt cảm giác hình như hôm qua mới thảo luận chuyện anh rể, hôm nay anh rể đã đi.
Đầu tháng 11 năm 1976. Tô Nhị, Cao Minh Lãng, Hà Khánh Vĩ, ba người trở về thủ đô rồi, thời gian cấp bách, một câu cũng không để lại, người đã đi rồi.
Tháng 12, Trang Triều Lộ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về thủ đô.
Mạt Mạt đến giúp, thu dọn cho tới trưa mới xong, Trang Trieu Lộ be đứa nhỏ lên, nhìn phòng khách đầy đồ đạc: "Chỉ chớp mắt, chị đã tới nơi này mười năm rồi."
Mạt Mạt cảm thán: "Đúng vậy, mấy đứa nhỏ cũng đã lớn rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh."
Triều Lộ cười: "Thần đồng nhỏ An An nhà chúng ta thì sao, sao An An không tới cùng?”
Mạt Mạt im lặng, mặc dù An An thông minh, nhưng thần đồng thì là giả, An An là có ký ức, Mạt Mạt thăm dò ba năm, mới dám khẳng định, quả thực là Hướng Tịch đầu thai thành con trai cô, nhưng An An cũng không có ký ức của Hướng Tịch với mọi người, trong đầu chỉ có những thứ mà Hướng Tịch đã học qua.
Từ lúc An An mở miệng đã nhận được mặt chữ, từ nhỏ đã vô cùng hứng thú với y học, biết rất nhiều kiến thức y khoa thông thường, từ nhỏ đã hiểu chuyện, căn bản không cần Mạt Mạt lo lắng, so với Tùng Nhân còn giống như một người lớn thu nhỏ, đi theo sau Tùng Nhân, cái này không được động vào sẽ bị thương, cái kia không cho phép chơi, An An quản đông quản tây, quản lý Tùng Nhân chặt chẽ.
Thật ra Mạt Mạt rất hy vọng Hướng Tịch có ký ức ve mọi người, nhưng sự thật không phải vậy, trọng sinh vẫn như cũ chỉ có một mình cô.
Sau này Mạt Mạt lại suy nghĩ, như vậy cũng rất tốt, Hướng Tịch nhất định là không muốn nhớ đến những chuyện không vui của kiếp trước, vậy thì quên là tốt, đời này thằng bé chỉ cần thật vui vẻ, bình an làm một đứa bé hạnh phúc là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận