Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 525. Giải ngũ 1

Chương 525. Giải ngũ 1Chương 525. Giải ngũ 1
Lưu Miểu lôi kéo Hướng Húc Đông, quay đầu nói với Mạt Mạt: "Chị Mạt Mạt, coi như là em mượn tiền của chị, chị cho em mượn 20% đi? Chờ em viết thư cho bà nội em, bảo bà gửi tiền cho em, nhưng mà phải chờ tới mùa xuân năm sau, bây giờ đường không thông."
Mạt Mạt nghe mà không hiểu chuyện gì: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hướng Tịch làm sao?"
Lưu Miểu không nhịn được mà khóc: "Hướng Tịch sắp chết rồi, hu hu."
Mạt Mạt nghe mà lòng xoắn lại, đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy sắp chết?
"Trước tiên đừng khóc nữa, nó vẫn đang chờ cứu mạng mà, chị đi lấy tiên cho em."
Lưu Miểu lau nước mắt, Mạt Mạt rất nhanh đã đi từ trong nhà ra, cầm 50 đồng: "Như này đủ không?"
Lưu Miểu gật đầu: "Đủ rồi, em tìm đồng nghiệp mượn thêm một chút nữa, còn thiếu 20."
Mạt Mạt nhét cho Lưu Miểu: "Cầm cả lấy, ngộ nhỡ không đủ thì sao."
"Cảm ơn chị Mạt Mạt."
Vành mắt Hướng Húc Đông đỏ lên, cúi đầu với Mạt Mạt, cô vội vàng lo lắng lùi lại: "Ông làm gì vậy?"
Hướng Húc Đông lau nước mắt: "Cảm ơn, số tiền này cha sẽ nghĩ cách để trả lại."
Hướng Húc Đông nói xong vội vàng xuống lầu, Mạt Mạt đóng cửa lại, sờ vào bụng, trong lòng sốt sắng, thở dài, hy vọng Hướng Tịch không có chuyện gì.
Buổi trưa Mạt Mạt lấy gạo, ninh cháo gạo, lại nấu hai quả trứng gà.
Trang Triều Dương trở về, Mạt Mạt kể lại chuyện vừa rồi cho anh, tay Trang Triều Dương đang cầm bát khẽ ngừng lại: "Đứa bé thế nào?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Em không biết, Hướng Tịch là đứa nhỏ biết điều như vậy, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho nó bình an."
Trang Triều Dương nhìn thoáng qua thấy Mạt Mạt chừa lại trong hộp cơm, Mạt Mạt đựng ít cháo, lại bỏ vào quả trứng gà: "Tích phúc giúp cho đứa nhỏ."
Trang Triều Dương gõ lên chóp mũi Mạt Mạt: "Lát nữa anh đưa qua."
Mạt Mạt cười: "Vâng."
Ba giờ, Lưu Miểu vui vẻ chạy tới: "Hướng Tịch không sao, thằng bé đã tỉnh rồi."
Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đứa nhỏ đang khoẻ mạnh, sao lại đột nhiên xảy ra chuyện vậy?"
Lưu Miểu tức giận nói: "Là Tôn Nhuy, Tôn Nhuy không có cơm ăn, về thôn Tiểu Câu tìm ông Hướng, ân hận nói bản thân sai rồi, suy cho cùng cũng là con gái, ông Hướng nhất thời mềm lòng cho Tôn Nhuy một ít thức ăn, nhưng Tôn Nhuy nhân lúc ông Hướng không chú ý ăn trộm lương thực của ông Hướng, Hướng Tịch phát hiện ra, đuổi theo Tôn Nhuy đi rất xa, đợi tới lúc ông Hướng tìm thấy, Hướng Tịch đang nằm trong tuyết, cả người lạnh buốt."
"Hướng Tịch không bị lạnh mà hư hại chứ.”
Lưu Miểu nói: "May mà ông Hướng là bác sĩ, hiểu biết về cấp cứu, nếu không hai chân của Hướng Tịch đều phải cắt đi rồi."
Mạt Mạt vừa nghĩ tới đứa nhỏ không còn hai chân, nắm chặt quần may mắn nói: "May mắn mà giữ được."
Lưu Miểu gật đầu: "Đúng vậy, nhưng thân thể Hướng Tịch quá yếu, lúc đưa tới đang sốt cao bất tỉnh, bác sĩ nói phải bồi dưỡng thật tốt, nếu không sau này thời tiết thay đổi, Hướng Tịch sẽ bị bệnh."
Mạt Mạt hỏi: "Nó có uống cháo gạo không?"
Lưu Miểu gật đầu: "Uống được mấy ngụm, còn thừa không ít, ông Hướng để đó, chờ đến tối lại cho Hướng Tịch ăn, phải rồi, chị Mạt Mạt, chỗ này còn lại 30 đồng."
Mạt Mạt cầm lại 20 đồng, còn lấy từ trong túi ra phiếu lương thực hai cân đưa cho Lưu Miểu: "Chỗ này mua một ít thức ăn cho bọn họ bồi bổ thân thể, tiền này để ở chỗ em, nếu như đưa cho Hướng Húc Đông, ông ta nhất định sẽ nhịn ăn, đừng nói là bọn chị cho."
Lưu Miểu nhận lấy phiếu lương thực: "Cảm ơn chị Mat Mạt."
Mạt Mạt hỏi: "Lương thực mà Tôn Nhuy ăn trộm đã đòi lại chưa?"
Lưu Miểu lắc đầu: "Còn chưa đòi lại đâu, ông Hướng chăm sóc Hướng Tịch rồi."
"Em giúp Hướng Húc Đông đi đi, cũng không cần đến tìm Tôn Nhuy, tìm thẳng đoàn trưởng của cô ta."
Lưu Miểu gật đầu: "Em nhớ rồi, Tôn Nhuy không xứng đáng làm quân nhân, em phải đi tố cáo cô ta."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận