Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1511. -

Chương 1511. -Chương 1511. -
Mat Mat bình tĩnh lại, ổn định lại cơ thể, cúi người xuống đỡ, ở khoảng cách gần Mạt Mạt mới phát hiện ra không phải là bé trai mà là một thanh niên trẻ tuổi, chỉ có điều cơ thể gầy guộc mới khiến nhìn nhầm.
Chiếc quần vá của cậu thanh niên đã bị rách, đầu gối cũng bị rách da, cũng may không chảy quá nhiều máu, Mạt Mạt nhìn thôi cũng thấy đau rồi,"Tôi đưa cậu đến bệnh viện."
Cậu thanh niên đã đau tới mức mũi rịn mồ hôi, cắn chặt môi, bỗng nhiên đồng tử co lại, chẳng quan tâm đến đau đớn nữa mà vùng vẫy để dựng xe đạp lên, bánh xe đạp đã cong vẹo, cậu thanh niên hít sâu một hơi, vẫn luôn cúi đầu.
Mạt Mạt quan sát cậu thanh niên khống chế cảm xúc, khống chế cảm xúc rất nhanh, chẳng bao lâu cậu thanh niên đã đỡ tay, Là tôi đi không quan sát người, không phải lỗi của cô."
Cậu thanh niên nóng xong thì đi về phía trước một cách khó khăn, Mạt Mạt kinh ngạc, quần áo cậu thanh niên toàn là miếng vá, giày cũng không vừa chân, rộng hơn một cơ, có thể thấy hoàn cảnh gia đình khó khăn/
Xe đạp đã bị hỏng rồi, khuôn mặt cứng đờ, có thể thấy không phải là của nhà mình, chắc là đi mượn, xe hỏng thì phải đền tiền sửa xe.
Thời đại này tuy rằng đã có nhiều xe ô tô con rồi nhưng xe đạp vân là chủ yếu, chiếc xe đạp này sửa cũng phải hết ít nhất năm đồng, nếu như thanh bánh xe thì đắt hơn.
Cậu thanh niên quả thật không quan sát người đi đường, nhưng người bị thương là cậu ấy, cậu ấy cũng không hề ăn vạ Mạt Mạt, có thể thấy là người có nhân phẩm.
Ở thời đại này tuy rằng phổ biến nhân phẩm không tồi, nhưng thực sự làm được như cậu thanh niên quả thật là con số hiếm.
Mạt Mạt không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng hôm nay cô cũng có chút trách nhiệm, vội vàng đi theo.
Cậu thanh niên nghe thấy tiếng bước chân, mím môi,"Không liên quan gì tới cô."
Mắt Mạt Mạt có ý cười, cậu thanh niên này rất là cố chấp, đáng tiếc không hiểu về giao thông,'Ban nãy cậu có thể không cần bị ngã nặng như vậy, vì để tránh tôi nên mới vậy, tiền phí thuốc men tôi nhất định phải trả."
Cậu thanh niên mím môi,"Tôi chỉ là không muốn đâm vào cô, tôi đền không nổi."
Cậu thanh niên có mắt, người phụ nữ này ăn mặc đẹp nhất mà cậu ấy đã từng nhìn thấy, người đàn ông phía sau tuyệt đối không phải chồng, chắc là một dạng vệ sĩ, cậu ấy không muốn tìm phiền phức mà thôi.
Ý cười nơi đáy mắt của Mạt Mạt càng đậm hơn, còn rất thành thật, Mạt Mạt cũng không nói tới chuyện den bù nữa, chuyển dịch đê tài "Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Được mười lăm chưa?"
Bởi vì Mạt Mạt cứ đi theo, sự chú ý của cậu thanh niên đã bị phân tán nên chân không còn đau nữa, cắn khóe môi,"Mười tám rồi."
Mat Mạt à lên một tiếng "Cậu còn không cao bằng con trai lớn của tôi nữa, vậy mà đã mười tám rồi."
Cậu thanh niên nắm chặt tay, cắn khóe môi,"Dinh dưỡng không đủ, đương nhiên là lùn rồi."
Mạt Mạt nhướn mày, cô đương nhiên đã nhìn ra rồi, cố ý hỏi vậy thôi, có người sẽ không thản nhiên nói ra như vậy, tố chất tâm lý của cậu thanh niên này rất cao.
Chân của cậu thanh niên không còn đau nữa, cũng không để ý tới Mạt Mạt, dắt xe đạp chạy hết sức bình sinh, chỉ để lại cho Mạt Mạt một cái bóng lưng.
Thất Cân bĩu môi,"Ngốc!"
Mat Mạt,...”
Đồng chí cảnh vệ hỏi,"Chị dâu, chúng ta đi về chưa?”
Mat Mạt,'Không về, đi xem xem, cậu ấy chắc là tới bệnh viện rồi."
Đồng chí cảnh vệ ngây người,'Sao chị dâu lại biết được?”
Mạt Mạt,"Hôm qua tôi đã tới đây rồi, phía trước là bệnh viện thành phố, hơn nữa ban nãy nhìn thấy phiếu tiên lộ ra trong túi, chắc là đi nộp tiên rôi."
Mạt Mạt nói xong thì rảo bước chân, trong lòng lại nghĩ đến chuyện khác, cậu thanh niên ban đầu nói tiếng phổ thông, tuy rằng không chuẩn nhưng có thể thấy mới ra ngoài một hai năm nay, từ cách nói năng, sự kiêu ngạo toát ra từ khuôn mặt, cậu thanh niên có lẽ là sinh viên đại học?
Bạn cần đăng nhập để bình luận