Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 556. Không có lương thực 2

Chương 556. Không có lương thực 2Chương 556. Không có lương thực 2
Không có lương thực
Mạt Mạt: "Cha con mới trở về thôn Tiểu Hà ngày hôm qua thôi á!”
"Đúng vậy, ông ấy không đi còn không cho mẹ đi, con nói xem có tức không cơ chứ.”
Mạt Mạt cười khanh khách: "Mẹ, mẹ đừng nóng giận, Thanh Nghĩa nói sau vụ thu hoạch sẽ trở vê!"
Điền Tình mừng rỡ: "Thật sao?"
Mạt Mạt gật đầu: "Thật đấy, thằng bé đã mang đến cho con rất nhiều thứ tốt!"
Điền Tình vui mừng: "Con trai thứ ba của mẹ đã lớn và hiểu chuyện rồi, mẹ sẽ không đi đâu nữa, sẽ đợi nó xuống núi."
Mạt Mạt đếm ngày, bây giờ mới là tháng bảy, năm nay vụ thu hoạch muộn, gần đến mùa đông vụ thu hoạch mới kết thúc: "Ông ngoại sẽ giục mẹ về đó."
Điền Tình nghĩ cũng thấy đúng: "Vậy thì mẹ sẽ trở lại sau vụ thu hoạch mùa thu, giờ mẹ là người đã về hưu, an nhàn lắm!"
"Vâng ạ."
Buổi trưa Trang Triều Dương trở về: "Mẹ, mẹ đến thì nói với con để con đến đón mẹ sớm."
"Mẹ biết con bận rộn, không cần đâu, mau vào ăn đi"
"Vâng!" Sau bữa ăn, Điền Tình và Trang Triêu Dương cùng nhau rời đi, Mạt Mạt dỗ Tùng Nhân ngủ, ngâm nga một bài hát rồi trải chăn cho mẹ, cô rất vui vì mẹ có thể ở lại nửa tháng.
Khi Điền Tình trở lại vào buổi chiều, theo sau bà còn có La Tiểu Quyên.
Điền Tình nói: "Hàng xóm của con nói có việc tìm con.”
Mạt Mạt đưa Tùng Nhân cho mẹ, nhìn cái giỏ trong tay La Tiểu Quyên và tự hỏi, cô đã về được một tháng rưỡi rồi mà chẳng thấy La Tiểu Quyên lộ mặt, hôm nay cô ta đến cho sữa à?
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
"Có chuyện gì vậy?"
La Tiểu Quyên không đáp lại lời của Mạt Mạt, nhưng lại khen ngợi Tùng Nhân, nói rằng Tùng Nhân thực sự rất đẹp trai, chắc chắn sau này sẽ giống như doanh trưởng Trang.
Không ra tay đánh kẻ đang cười, cho dù Mạt Mạt thấy La Tiểu Quyên phiền thì cũng kiên nhẫn ở cùng cô ta.
La Tiểu Quyên cho rằng mình đã làm nền xong, cô ta ngồi xuống ghế bắt đầu lau nước mắt, sắc mặt trước sau thay đổi quá nhanh khiến Điền Tình có chút sững sờ. Mạt Mạt ra hiệu cho mẹ ôm Tùng Nhân vào phòng.
Điền Tình trở lại phòng ngủ, Mạt Mạt đợi La Tiểu Quyên nói chuyện. Cô đã nói mà, La Tiểu Quyên keo kiệt như vậy, sao có thể cho cô sữa chứ.
Mạt Mạt không hỏi tại sao cô ta khóc, chỉ nhìn La Tiểu Quyên khóc một mình, La Tiểu Quyên không thể khóc được nữa, sụt sịt: "Chuyện là, quê tôi bị thiên tai, trong nhà hết lương thực. Lương thực của nhà tôi đã được gửi về rồi, tôi biết nhà cô giàu có, chắc chắn có lương thực tích trữ, có thể cho tôi mượn mười cân lương thực được không?"
Mạt Mạt trở nên lạnh lùng, thế nào gọi là nhà cô giàu có lương thực tích trữ? Cho dù có lương thực dự trữ thì phải cho mượn à? Lại còn không khách sáo, mở mồm ra là mượn mười cân.
Mạt Mạt lạnh mặt nói: "Nhà chúng tôi có quy định về lương thực hàng tháng, bởi vì cần hỗ trợ các vùng bị thiên tai nên từ tháng này lương thực sẽ giảm mỗi người hai cân rưỡi. Cô vừa mở miệng đã đòi mười cân lương thực, gần một tháng lương thực cho một người rồi."
La Tiểu Quyên không quan tâm: "Mười cân trong nhà của người khác có thể rất nhiều, chắc chắn nhà cô có. Hôm trước tôi đã nhìn thấy rồi, em trai cô gùi một giỏ đồ, hôm nay mẹ cô đến xách theo một túi đồ nữa, cô đừng keo kiệt như vậy."
Sắc mặt của Mạt Mạt càng lạnh hơn: "Nhà tôi không có lương thực, phần của tháng sáu đều mang đi tặng hết rồi, cô đi đi!"
La Tiểu Quyên không nhúc nhích: "Nhà khác không có lương thực tôi còn tin, nhưng tôi không tin nhà cô không có. Thế này đi, năm cân, năm cân thì thể nào?"
Mạt Mạt không nói nên lời, lương thực của nhà cô không cho mượn là không cho mượn, sao còn mặc cả thế này?
Mạt Mạt đứng dậy: "Nửa cân cũng không có, cô đi nhanh đi, nếu không rời đi thì tôi tìm Khổng Á Kiệt đấy"
La Tiểu Quyên cắn môi: "Hai cân rưỡi, hai cân rưỡi thôi."
Mạt Mạt nhìn La Tiểu Quyên, bây giờ nhắc đến Khổng Á Kiệt mà La Tiểu Quyên không sợ nữa sao? Sau đó cô mới nhớ ra Khổng Á Kiệt đã đi huấn luyện, lần này phải mất nửa tháng, nhưng tính ngày thì chắc sắp trở lại rồi.
Mạt Mạt không muốn chọc vào La Tiểu Quyên: "Không có lương thực."
La Tiểu Quyên hiểu biết một chút về Liên Mạt Mạt, Liên Mạt Mạt đã không muốn cho mượn thì dù có làm thế nào cô cũng sẽ không bao giờ cho mượn. Cô ta khit mũi, đóng sâm cửa lại rồi bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận