Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1816. -

Chuong 1816. -Chuong 1816. -
Trước khi Tâm Bảo sinh con Mat Mạt và Tề Hồng đã ở chung một chỗ, hai người chuẩn bị đệm chăn khi sinh con, còn phải ép cho Tâm Bảo hiểu, không sai chính là ép cho hiểu.
Mạt Mạt cũng không nghĩ đến, Tâm Bảo lớn gan như thế, vậy mà lại sợ sinh con, càng sắp sinh càng không ngủ được, còn luôn mơ thấy ác mộng, không phải là sắp sinh trong nhà không có ai, chính là đứa nhỏ không sinh ra được.
Chuyện này khiến Mạt Mạt và Tề Hồng sầu chết, chuyện của công ty Tề Hồng đều giao cho người dưới, buổi tối chỉ trông coi Tâm Bảo.
Đứa nhỏ này còn chưa sinh ra, Tâm Bảo đã gầy đi vài vòng rồi, được rồi, cũng không cần khôi phục sau sinh, trực tiếp đã gầy.
Phong Uyển cũng bối rối, nguyên văn cũng không viết Tâm Bảo sợ sinh con như thế, được rồi, lúc ấy truyện sắp kết thúc, tình tiết phía sau có thể sơ lược thì sơ lược, khả năng lúc ấy Tâm Bảo thực sự có tình hình này.
Phong Uyển hoàn toàn không giúp được gì, cô ấy cũng không dám nhìn Tâm Bảo nhiều, rất sợ cô ấy cũng có bóng ma, chờ đến lúc cô ay sinh con cũng như thế, mỗi khi cô ấy suy nghĩ nhiều, thì lại gọi điện thoại cho An An.
Nơi này muốn nói rằng, An An kết hôn, ở trường học rất chấn động, người chồng quốc dân mà bao nhiêu người chọn, vậy mà kết hôn rồi.
Ban đầu cũng không ai tin, mãi cho đến khi Phong Uyển cứ mấy ngày lại gọi một cuộc điện thoại, An An vẫn luôn đối xử ôn hoà với mọi người vậy mà hiếm khi thấy được sự dịu dàng, tất cả mọi người tin rồi.
Mạt Mạt cũng gầy, phải chăm sóc Tâm Bảo, còn phải lo lắng cho Phong Uyển, Trang Triều Dương trở về mới là người đau lòng nhất.
Trang Triều Dương xoa vai cho vợ: "Lúc trước cảm thấy con cái nhiều một chút thì tốt, đợi già rồi bên cạnh náo nhiệt, nhưng quên mất con cái là món nợ, con cái lớn rồi, còn phải lo lắng vì đời cháu."
Mạt Mạt xuýt xoa một tiếng, ra hiệu Trang Triều Dương nhẹ một chút: "Con người sống không chỉ vì sống tuyệt vời, cũng là vì con cái, đây chính là cuộc sống, được rồi, em phát hiện anh càng già càng nói dông dài, em tự mình chăm sóc cũng chưa càu nhàu đâu!"
Trang Triều Dương đen mặt: "Anh là vì đau lòng em, em thật là, lại còn nói anh."
Mạt Mạt cười: "Được, được, là em không biết lòng người tốt được chưa!"
Trang Triều Dương phiền muộn, còn phải nhẫn nhịn để xoa bóp vai cho Mạt Mạt.
Mạt Mạt nhìn cô và Trang Triều Dương từ trong gương, năm tháng đã biến thành những đường vân khắc trên mặt, bọn họ cũng làm ông bà nội rồi, nụ cười trên miệng Mạt Mạt càng dịu dàng hơn. Trang Trieu Dương nhìn vợ, sự buôn phiên trong lòng cũng tan đi: "Chờ thêm mấy năm nữa anh về hưu, các cháu cũng lớn hơn chút, đi theo cha mẹ bọn nó, Thất Cân cũng có thể tự mình đảm đương công việc, anh dẫn em đi dạo khắp non sông đất nước."
"Mặc dù nghe anh nói rất nhiều, nhưng em ấy à, mỗi lần nghe là trong lòng đều mong đợi, đến lúc đó cầm máy ảnh chụp thật nhiều, nói không chừng em còn có thể luyện tốt chụp ảnh nữa, đến lúc đó cũng có thể mở triển lãm gì đó!"
Trang Triều Dương đồng ý: "Được, đến lúc đó tất cả đều nghe theo em, tất cả thời gian của anh đều cho em, nghe theo sự điều phối của em."
Mat Mạt vỗ gương mặt: "Nhìn anh kia lời này quá xúc động, nói đến mức trong lòng em cũng chua xót."
Trang Triều Dương là thật sự cực kỳ có lỗi với vợ, cái nhà này đều là vợ bận trước bận sau, hơn nửa đời người anh đều dâng hiến cho tổ quốc, quãng đời còn lại của anh chỉ dành cho vợ.
Mạt Mạt nghỉ ngơi một lúc, cô phải đi thay cho Tề Hồng, vỗ tay Trang Triều Dương: "Được rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, trước khi ngủ ngâm chân nhiều chút, tốt cho sức khoẻ, anh phải chăm sóc sức khoẻ tốt mới có thể theo em đi khắp nơi."
"Được."
Mạt Mạt và Tề Hồng luân phiên thay đổi cho nhau năm ngày, cuối cùng Tâm Bảo cũng muốn sinh, lại là một trận nhốn nháo hoảng loạn, may mà đã đến bệnh viện từ sớm chờ sinh.
Cuối cùng đứa nhỏ cũng muốn sinh ra, Tâm Bảo ngược lại là bình tĩnh, không có chút nào sợ hãi, đi vào phòng sinh cũng không la hét.
Mạt Mạt và Tề Hồng vẫn luôn chờ ở cửa, sau hai tiếng đứa nhỏ ra đời, quả nhiên là con gái, sáu cân rưỡi, được cho là con bé mập.
Chuyện này khiến cho Mạt Mạt vui vẻ chết mất, con gái, cuối cùng cũng có một cô gái, cháu gái mới tốt, Mạt Mạt cười mà nếp nhăn trên mặt đã nhiều thêm.
Tề Hồng cũng vui vẻ, không hề coi Mạt Mạt như người ngoài, trực tiếp đoạt lấy đứa nhỏ ôm mất, miệng gọi tâm can bảo bối.
Mạt Mạt cũng yêu thích, nhưng cô là mẹ chồng, càng phải lo lắng cho con dâu, chỉ có thể liếc mắt tức giận với Tê Hồng, trong lòng suy nghĩ, chờ xuất viện, cô được nhìn thời gian lâu nhất, nghĩ như vậy mới cân bằng.
Tâm Bảo đi ra cũng nhanh, lúc đi ra vẫn rất có tinh thần, Mat Mat cũng bội phục, đây chính là thể lực tốt.
Tâm Bảo đã sớm biết là con gái, trên đường về phòng bệnh còn nói: "Con và Phong Uyển đánh cược, Phong Uyển thắng rồi, thật sự là con gái chứ!"
Mạt Mạt còn không biết việc này, thấy Tâm Bảo tỉnh thần không tệ, hỏi đánh cược cái gì.
Tâm Bảo cũng không giấu diem mà nói, trong lòng Mat Mat có một tia dị thường, nhưng không nắm chặt lấy, cũng chỉ không suy nghĩ nhiều, vừa vặn Tâm Bảo cũng đến phòng bệnh.
Bởi vì gần đây sản phụ tương đối nhiều, giường bệnh rất thiếu, ngay cả cái giường phụ cũng không có.
Tề Hồng bế đứa nhỏ nói với Mạt Mạt: "Sức khoẻ của Tâm Bảo không tệ, cô hỏi bác sĩ một chút xem có thể xuất viện về nhà hay không?"
Mạt Mạt nhìn người trong phòng bệnh quả thực rất nhiều: "Được, nơi này cô chăm lo trước, tôi đi hỏi một chút."
Mạt Mạt rất nhanh đã trở về: "Có thể trở về, tôi đi bảo Tiểu Bạch lái xe."
Tề Hồng: "Được."
Mạt Mạt và Tề Hồng đều là người nhanh nhẹn, Tâm Bảo được bọc kín lại rồi ôm vào trong xe, rất nhanh đã về nhà.
Lúc Mạt Mạt về đến nhà, Phong Uyển đang nấu cơm, Phong Uyển vội vàng đi qua hỗ trợ, Mạt Mạt ngăn lại: "Nơi này có chúng ta là được rồi, con cứ làm việc của con đi."
Phong Uyển lui về phía sau một bước, cô ấy vẫn là đi nấu cơm đi!
Mat Mat sắp xếp cho Tâm Bảo xong, trên lầu có Tê Hồng chăm sóc, xuống lầu nấu cơm, nhìn đồ ăn trên bàn: "Phong Uyển đây là con làm à?"
Phong Uyển rất kiêu ngạo, cô ấy lúc chưa xuyên qua là con một lại mô côi mẹ, cho nên từ nhỏ đã nấu cơm, trù nghệ cũng không tệ lắm, nhưng so với Liên Mạt Mạt vẫn kém chút, khiêm tốn nói: "Làm không được ngon lắm, mẹ, mẹ nếm thử xem."
Mạt Mạt ngửi mùi cũng không tệ, thử mấy miếng: "Ăn rất ngon, An An có lộc ăn rồi."
Phong Uyển vui vẻ, có loại cảm giác được thần tượng khẳng định: "Mẹ thích ăn, sau này con nấu nhiều cho mẹ ăn."
Mạt Mạt sờ tay Phong Uyển một cái: "Chờ sau khi con sinh xong đi, bây giờ thì không thể được, tại sao là con nấu cơm? Không phải mẹ bàn giao cho Thất Cân sao?”
"Con ngại lắm, Thất Cân phải đi học, còn phải về nấu cơm cho con, con mới là chị dâu, mẹ, con có phải ở nhờ đâu, không sao đâu, trong lòng con vững vàng, rửa rau con hoà nước nóng và nước lạnh vào nhau, không lạnh.”
Mạt Mạt có thể nghe ra Phong Uyển thật tâm, đối với Phong Uyển thật sự là càng ngày càng hài lòng.
Hiện tại đồ ăn đã nấu xong rồi, Mạt Mạt bảo Phong Uyển ăn trước, sau đó bưng một ít cho Tề Hồng, Mạt Mat trông đứa nhỏ, chờ Te Hồng ăn cơm xong thu dọn bát đũa, vừa mở cửa, thiếu chút bị đụng vào, may mắn lui ra phía sau nhanh, nếu như chậm một bước, không phải ngã sấp xuống thì là rơi bát đũa hù doạ đến đứa nhỏ đang ngủ.
Mạt Mạt không còn sự vui vẻ khi Tùng Nhân trở về, chỉ có bất mãn: "Nôn nôn nóng nóng." Tùng Nhân xoa tay: "Mẹ, con sai rồi, con sai rồi, con đi xem Tâm Bảo và đứa nhỏ trước một chút."
Mạt Mạt tránh ra: "Đi đi!"
Mạt Mạt xuống lầu nhìn thấy Phong Uyển đang ngẩn người: "Đã ăn xong rồi à?"
Phong Uyển a một tiếng: "Con ăn xong rồi, mẹ, mẹ cũng tranh thủ thời gian ăn cơm đi!"
Phong Uyển kích động, cuối cùng cũng nhìn thấy Tùng Nhân người thật, mặc dù đã thấy ảnh chụp, nhưng người thật càng đẹp trai hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận