Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1627. -

Chương 1627. -Chương 1627. -
Chị dâu Lưu quyết định trở về sẽ đánh cho Minh Tử một trận nữa, hôm nay tới làm ầm T, ồn ào có hơi xấu mặt.
Chị dâu Lưu gượng cười: "Deu nói rồng sinh rồng phượng sinh phượng, quả nhiên là như vậy, nhìn xem đứa nhỏ An An này mới bao nhiêu tuổi đã hiểu về chuyện kinh doanh, sau này cũng có thể làm ông chủ lớn."
An An không chịu: "Bác gái Lưu, cháu làm bác sĩ."
Trong lòng chị dâu Lưu chua xót, nhìn An An mới bao nhiêu tuổi chứ, đã có mục tiêu cuộc sống rồi, lại nghĩ về Minh Tử chỉ biết chơi, cảm thấy đánh vẫn nhẹ.
Chị dâu Lưu không thể ở lại nổi nữa: "Chuyện kia Mạt Mạt, nếu như là hiểu lầm thì chúng ta đi về trước."
Mạt Mạt: "Để em tiễn các chị."
Mấy người chị dâu Lưu xua tay: "Không cần, bọn chị tự về là được, em nhanh ăn cơm đi."
Mạt Mạt vẫn kiên trì tiễn các chị dâu về, trở về trừng mắt với An An, đều là do thằng nhóc này làm ra chuyện.
An An hỏi: "Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mạt Mạt kể lại đầu đuôi câu chuyện, An An choáng váng: "Cho nên, mấy đứa Minh Tử là lừa tiên chứ không phải tiền lì xì của mình sao?" Mat Mat im 1ang:"May đứa Minh Tử trông giong như là có tiền lì xì hả? Con cho rằng có thể được mấy đứa giống như các con được cầm tiền lì xì, được rồi, nói xem nào, làm sao đột nhiên lại nghĩ đến hùn vốn, hơn nữa các con định làm gì?"
An An kéo Thất Cân ra: "Còn không phải là do thằng nhóc này sao, thằng nhóc này không muốn dùng tiền của mình để đi mua mô hình, cũng không muốn vay tiền rồi trả tiền, nên con đã nghĩ ra chủ ý này, hùn vốn trước, sau đó nhập chút hàng rồi bán, kiếm lời một ít."
Mạt Mạt hứng thú: "Con định nhập hàng gì mà có thể nửa tháng thu về được lợi nhuận?"
An An cười hì hì: "Đồ ăn vặt của nhà anh họ Khởi Hàng, con đi lấy hàng nhất định được giá thấp nhất, sau đó vẫn chạy hàng hoá cao cấp, là hàng đi nước ngoài, Ở trong nước ít ỏi, con chỉ cần dựa theo giá gốc bán đi, mấy người bạn học có tiền trong lớp nhất định sẽ tranh nhau mua."
Trong lớp của bọn họ có mấy người bạn học có tiền, vô cùng thích ganh đua so sánh, cậu bé lấy bao nhiêu cũng có thể bán đi, nói không chừng cũng không cần tới nửa tháng, là đã có thể hồi vốn.
Điều duy nhất không ngờ tới, ở bên chỗ Minh Tử lại xảy ra chuyện.
Ý định ban đầu của An An là mọi người cùng nhau kiếm tiền.
Mạt Mạt nghe rõ rồi, ôm lấy Thất Cân, ngắm nghía khuôn mặt nhỏ của thằng bé, thật không phát hiện ra thăng nhóc này keo kiệt như thể.
Sau đó Mạt Mạt dặn dò An An: "Con trả lại tiền đi, đừng để chúng nó lừa tiên của người nhà, tránh cho chuyện tốt lại thành chuyện xấu, suy cho cùng thì lừa gạt tiền trong nhà là không tốt, đừng tạo thành thói quen xấu, đến lúc đó sẽ bị oán trách xuống."
An An cũng nghĩ đến: "Đợi ăn cơm xong con mang tiền đi trả lại."
Thất Cân cuống lên: "Vậy mô hình của con phải làm sao bây giờ?"
Mạt Mạt cười: "Mẹ mua cho con."
An An: "Mẹ cho chúng con mượn tiền là được."
Mạt Mạt lắc đầu: "Các con còn quá nhỏ, nhiệm vụ chủ yếu chính là học tập, việc này cứ dừng lại như vậy đi, được rồi, quyết định như thế nhé, mẹ đi mua."
Mạt Mạt ở nhà cũng là người không nói hai lời, An An và Thất Cân phản kháng vô hiệu.
An An ăn cơm xong đi trả tiền, sau đó An An không chỉ hăm hại Mat Mat cũng hãm hại phần lớn đám bạn nhỏ.
An An trở về đều kinh hãi: "Không đứa nào có tiền lì xì, phần lớn tiền đều không rõ nguồn gốc."
Mạt Mạt trầm lặng nói: "Con đã thành người đi lừa thảm rồi."
An An quệt mũi, tuyệt đối không thừa nhận: "Con đây là cũng nghiệm chứng phẩm hạnh của đám bạn nhỏ, con cũng là vì tốt cho bọn nó, lần này nhớ lâu rồi, sau này sẽ không dám làm nữa."
Mạt Mạt cười khẽ một tiếng: "Chỉ có con là lắm lý do, được rồi, nhanh lên lầu tắm rửa rồi ngủ đi."
An An cười hì hi đi lên lầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận