Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1749. -

Chương 1749. -Chương 1749. -
Các giám đốc trong phòng họp cũng không phải người ngu, nhất định xảy ra chuyện rồi, nhưng nhìn thấy Trang Triêu Dương hai mắt lóe sáng!
Bọn họ nhận ra Trang Triều Dương, nhưng mỗi lần Trang Triều Dương đến đều mặc thường phục, hiện tại nhìn chằm chằm quân hàm, trong lòng rung động!
Trang Triều Dương đỡ Mạt Mạt, biết đã hù đến vợ, vội nói: "Không có chuyện gì."
Mạt Mạt còn lâu mới tin, nếu như thật sự không có chuyện gì, sao Trang Triều Dương lại tự mình đến, còn không để ý đến việc đang họp, nhất định có chuyện, Mạt Mạt tin tưởng vào trực giác của mình.
Mạt Mạt đã bình tĩnh lại, chí ít hốc mắt Trang Triêu Dương không đỏ lên, cũng không phải kết quả xấu nhất, Mạt Mạt bảo cho mình bình tĩnh một lát, những thứ trọng điểm trong cuộc họp đã được truyền đạt, còn lại là báo cáo không cần nghe: "Tan họp đi!"
Giám đốc của các phòng ban đều đã đi rồi, Mạt Mạt cắn môi: "Tùng Nhân xảy ra chuyện gì?"
Trang Triêu Dương: "Cứu người, bị trúng hai phát, đang cấp cứu, ở thành phố D, anh tới đón em đến đó."
Trước mắt Mạt Mạt có hơi tối sầm lại: "Đi, đi nhanh lên, đến thành phố D." Mat Mạt nói xong, lôi kéo Trang Triêu Dương đi ra bên ngoài, trợ lý là người thông minh, vừa rồi đã chạy trở về văn phòng, cầm túi đến cho Mạt Mạt, đưa thẳng cho cô.
Trong lòng Mạt Mạt lo lắng đến độ muốn chết, ngồi ở trong xe, Trang Triêu Dương khởi động xe, Mạt Mạt bấm vào lòng bàn tay một cái, nói với trợ lý: "Công ty trước tiên cứ giao cho mọi người."
Trợ lý nói: "Được, tổng giám đốc Liên cô yên tâm."
Mạt Mạt đương nhiên yên tâm, ở công ty mỗi người đều quản lí chức vụ của mình, không có cô vẫn có thể vận hành như thường lệ.
Thành phố D cách thành phố Z không xa, lái xe là được, lúc này Trang Triêu Dương lái xe đích, Trang Triều Dương lái rất nhanh, nhưng Mạt Mạt vẫn cảm thấy chậm.
Hiện tại Mạt Mạt hận không thể lắp cái cánh vào rồi bay qua đó, đáng tiếc không thực tế, Mạt Mạt không ngừng nhìn đồng hồ, lại sợ trong lúc vô tình sẽ khiến cho Trang Triều Dương áp lực nên cố gắng hết sức chịu đựng.
Xe đi vào thành phố D là lái chậm lại, thập niên 90, đã không phải là thiên hạ của xe đạp, xe xích lô nhiều, xe gắn máy nhiều, xe hơi cũng nhiều.
Mạt Mạt có sốt ruột cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, xe đến cổng bệnh viện quân y, Mạt Mạt xuống xe cũng mặc kệ Trang Triều Dương, chạy vào đến nơi hỏi tình hình. Tùng Nhân được đưa vào, người đi theo rất nhiều, Mạt Mạt hỏi một chút là biết.
Chờ đến lúc Mạt Mạt và Trang Triêu Dương đến cửa phòng phẫu thuật, Tùng Nhân còn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật!
Chiễn hữu của Tùng Nhân nhận ra Mạt Mạt, Mạt Mạt đã từng đến thăm Tùng Nhân, Mạt Mạt nhìn phòng phẫu thuật, có hơi không dám tra hỏi tình hình, nhưng đã gọi điện thoại cho bọn họ, chỉ có thể nói rõ Tùng Nhân rất nguy hiểm rồi.
Mạt Mạt không dám hỏi, Trang Triều Dương hỏi: "Tình hình con trai của tôi như thế nào?"
Trang Triều Dương vừa mở miệng, các chiến sĩ nhỏ có chút ngẩn người, Mạt Mạt sốt ruột, lúc này cửa phòng phẫu thuật mở ra, Mạt Mạt là người đầu tiên xông tới: "Bác sĩ, con trai của tôi thế nào?"
Bác sĩ nói: "Mất máu quá nhiều cần truyền máu, ở kho máu không còn máu, cô là người nhà thì đi thử máu để truyền máu đi."
Cả nhà Mạt Mạt có nhóm máu giống nhau, đều nhóm máu O, cho dù Mạt Mạt nói trực tiếp rút máu cũng vô dụng, vẫn phải xét nghiệm nhóm máu.
Hai vợ chồng xét nghiệm nhóm máu rồi, Trang Triều Dương nói: "Lấy của tôi."
Mạt Mạt: "Sao có thể đều lấy của anh, cũng lấy của em."
Cuối cùng hai vợ chồng đều lấy máu, không sợ nhiều máu, chỉ sợ thiếu. JU niên đại này hien máu thật sự vô cùng ít, kho máu cũng không có bao nhiêu máu, rất nhiều người đều sẽ bán máu trong âm thầm, không giống tương lai, hiến máu rất nhiều.
Mạt Mạt và Trang Triều Dương rút máu, cũng biết tình hình của con trai, phẫu thuật rất thuận lợi, chỉ cần phẫu thuật thành công, Tùng Nhân sẽ không có nguy hiểm.
Hai vợ chồng mới thở phào nhẹ nhõm, đừng thấy Trang Triều Dương không có biểu hiện lo lắng như Mạt Mạt, trong lòng của anh giống như có lửa đốt, nếu Tùng Nhân thật sự có nguy hiểm, đừng nói vợ mất nửa cái mạng, anh cũng mất.
Hai vợ chồng trông ngóng ở ngay cửa phòng phẫu thuật, hiện tại bọn họ cũng không có tâm trạng đi hỏi han, bọn họ chỉ lo lắng cho Tùng Nhân.
Kéo dài đến tận ba giờ chiều, phẫu thuật mới kết thúc, thời gian càng lâu, Mạt Mạt càng bất an, lòng bàn tay sắp bị cấu hỏng rồi.
Chờ Tùng Nhân đi ra, xác nhận phẫu thuật thành công, Mạt Mạt khóc, nội tâm của cô quá đau khổ, mạnh mẽ quệt đi nước mắt, đưa Tùng Nhân đến phòng bệnh.
Vết thương lần này ở chân và ngực, nguy hiểm biết bao, cách tim rất gần, Mạt Mạt ngồi trên ghế, nắm tay con trai.
Trang Triều Dương nhìn vợ đang nhìn chằm chằm con trai, sợ hãi như thể con trai sẽ biến mất, trong lòng vô cùng chua xót, anh muốn đến an ủi vợ, nhưng lại không biết nên mo miệng như thể nào.
Cuối cùng chỉ có thể khô khan: "Tùng Nhân là sự kiêu ngạo của chúng ta."
Mạt Mạt gật đầu, Tùng Nhân vẫn luôn là sự kiêu ngạo của cô.
Tùng Nhân còn chưa tỉnh, Mạt Mạt vẫn luôn ở cạnh Tùng Nhân, Mạt Mạt bất an, bây giờ chuyện øì cô cũng không muốn làm, chỉ muốn ở bên cạnh con trai.
Trang Triều Dương ra ngoài gặp đội trưởng của Tùng Nhân, khác biệt về binh chủng, nhiệm vụ cụ thể phải giữ bí mật, chỉ biết là đã cứu được người, sau đó thì hết rồi.
Trang Triêu Dương trở vê nói với Mạt Mạt, cô nói: "Em đều hiểu cả."
Mạt Mạt hiểu được con trai là từ con đường của Trang Triều Dương, nhưng làm mẹ có hiểu cũng vẫn đau lòng, Mạt Mạt không muốn cử động, nên đã sai Trang Triều Dương: "Anh đi mua một ít đồ dùng và khăn mặt về, em muốn lau mặt cho Tùng Nhân, chờ Tùng Nhân tỉnh dùng để rửa mặt."
"Được."
Mạt Mạt tiếp tục nói: "Lại đi xem xem ở gần đây có nhà hàng nào sạch sẽ, tốt nhất có thể cung cấp nhà bếp, em muốn đợi con trai có thể ăn cơm, thì nấu canh cho nó."
"Được, chuyện này anh sẽ đi hỏi một chút."
"Ừm" Trong túi quần của Trang Trieu Dương không có tiền, cũng may Mạt Mạt có thói quen để nhiều tiền trong túi, Trang Triều Dương rất nhanh đã trở về, mua đồ rửa mặt rất đầy đủ, còn mua phích nước nóng và tấm thảm.
Trang Triều Dương nói: "Vườn rau nhỏ ở bên trái có thể cung cấp nhà bếp."
Mạt Mạt buông tay con trai ra, nhìn Trang Triều Dương: "Anh phải đi về sao?"
Trang Triều Dương: "Anh đã xin nghỉ rồi, không quay về, có thể ở đây ba ngày, Mạt Mạt, Thất Cân tan học rồi, gọi điện thoại về nhà đi, đừng để Thất Cân lo lắng."
Mạt Mạt đập vào đầu, xem đồng hồ, đã hơn năm giờ rồi, trong nhà còn có hai đứa nphol
Mạt Mạt lật điện thoại di động ra, điện thoại di động vẫn còn pin, gọi đi chưa được vài tiếng, Thất Cân đã nghe máy: "Xin chào?”
"Thất Cân, là mẹ, mấy ngày này cha mẹ ở thành phố D, mấy ngày nay con dẫn Giai Giai sang nhà dì Tề Hồng ở nhé."
Thất Cân: "Mẹ, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Mạt Mạt cảm thấy, con trai quá thông minh cũng không tốt: "Anh cả con, phải làm phẫu thuật, cha mẹ đang chăm sóc anh, không sao, đừng lo lắng."
Thất Cân cúp điện thoại, rất lo lắng cho anh cả, nhưng mẹ sẽ không nói cho cậu bé biết anh cả ở đâu, chỉ có thể tự an ủi mình, giọng điệu của me vẫn bình thường, nhất định anh cả không có chuyện gì, nếu như thật sự có chuyện, giọng của mẹ sẽ không lừa được người.
Buổi tối Tùng Nhân tỉnh, bờ môi khô khốc, Mạt Mạt dùng bông ngoáy tai chấm vào nước rồi chùi môi cho Tùng Nhân.
Giọng của Tùng Nhân khàn đặc vô cùng: "Mẹ."
Mạt Mạt nhìn dáng vẻ yếu ớt của con trai, lại khóc: "Mẹ ở đây, mẹ ở đây, không sao."
Mắt Tùng Nhân cũng đỏ lên, khiến cho mẹ lo lắng rồi, muốn đưa tay ra, cũng không có sức lực, Mạt Mạt nhìn thấy động tác của Tùng Nhân, tự mình lau nước mắt: "Được rồi, đều qua rồi, mẹ không khóc, con có cảm giác thế nào?"
Tùng Nhân: "Rất tốt, mẹ, đừng lo lắng."
Trang Triều Dương xoay người, len lén gạt nước mắt, con trai là người khỏe mạnh hoạt bát biết bao, bây giờ nằm ở trên giường, làm cha mẹ nó lòng như đao cắt.
Tai Trang Triều Dương cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn nghe vợ nói chuyện.
Mạt Mạt thương xót Tùng Nhân: "Con vừa tỉnh, đừng nói chuyện, nghỉ ngơi thật tốt, mới có thể khôi phục nhanh chóng."
Tùng Nhân đã rất lâu không được uống nước, cổ họng cũng khó chịu, cũng không lên tiếng, vẫn luôn nghe mẹ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận