Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1546. -

Chương 1546. -Chương 1546. -
Mạt Mạt cảm thấy rất đau đầu, hai vị này thật biết cách bày trò, đúng là vì tiền cái gì cũng không SỢ.
Chỉ là nơi này dù sao cũng là cổng lớn đại viện nên ảnh hưởng không tốt.
Mạt Mạt cố nén cơn tức giận và đứng dậy: "Bây giờ em sẽ đi."
Vương Thanh nói: "Chị đi chung với em."
Mạt Mạt nói: "Chị dâu có bận thì cứ đi bận đi, em tự đi cũng được."
Vương Thanh đúng là có việc bận, nhưng cũng sợ Mạt Mạt bị thiệt thòi: "Chuyện của chị không gấp, một lát mới xử lý cũng được, đi thôi!"
Mạt Mạt thay giày, Mễ Mễ cũng chạy theo: "Mẹ nuôi, con đi chung với mẹ.”
Le ra Mạt Mat không muốn Mễ Mễ ra ngoài đó, nhưng lời của Mễ Mễ càng có sự thuyết phục hơn: "Được"
Lúc Mạt Mạt đến cổng lớn thì ở đó đã có rất nhiều người vây quanh, đến cổng lớn đại viện kiếm chuyện cũng là lần đầu đó, hơn nữa có liên quan đến chuyện nhà của Mạt Mạt, lễ ra không tò mò cũng đều rất tò mò.
Chuyện nhà bên ngoại của Mễ Mễ, trong đại viện thật sự không có mấy ai biết, lần trước đến làm loạn được giải quyết rất nhanh, hoàn toàn không có cơ hội lan truyên ra ngoài.
Bây giờ thì tốt rồi, hai cụ già này gây náo loạn, đợi ngày mai chuyện quá khứ của Mễ Mễ mọi người đều biết hết.
Mạt Mạt đến gần vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét của bà cụ: "Con gái tôi chỉ có một đứa con, nhà họ Trang nhất quyết không cho chúng tôi gặp mặt, bản thân không sinh được con gái nên cướp con gái của tôi, đúng là không có lý lễ mà."
Tiếng khóc của bà cụ vang vọng ngắt quãng, giống như đang hát kịch vậy, mọi người đều chú ý lắng nghe.
Mạt Mạt mụ mị đầu óc, sao cô cứ có cảm giác nếu như tình trạng không nhiều thì sẽ có người la lên hát thêm một đoạn nữa đi!
ME Mễ là trẻ con, không thể kìm được cảm xúc, tức giận đến mức đôi môi run rẩy, xông lên phía trước: "Bà nói dối, gạt người."
Bà cụ nhìn thấy quần áo trên người Mễ Mễ, trong đôi mắt lướt qua sự tham lam, bà ta chỉ muốn lột nó ra, ông cụ ho một tiếng, bà cụ hiểu rồi: "Ái chà, là bà cụ này vô dụng, không kiếm được tiền, cháu gái cũng không nhận chúng tôi nữa rồi, sao số của tôi lại khổ như vậy chứ!"
Khuôn mặt Mạt Mạt tối sầm lại, đây chẳng phải là đang vu khống nhân phẩm của Mễ Mễ sao? Nếu như lan truyền ra ngoài, bọn trẻ trong đại viện ai thèm chơi với Mễ Mễ nữa chứ?
Mạt Mạt đanh mặt đi qua bên đó, bà cụ nhìn thấy Mat Mạt, nhớ lại chuyện không tốt lân trước, bồng dưng bị mắc nghẹn, cũng không gào lên nữa, cứ liên tục ho khụ khụ.
Mạt Mạt nói: "Xem ra lần trước vẫn chưa dạy dỗ đủ, vẫn chưa bỏ ý định lấy tiền trợ cấp của Lý Chính, tôi nói cho hai người biết, tiền là của Mễ Mễ, các người đừng hòng lấy được một xu."
Mạt Mạt nhìn sắc mặt của mọi người, bộ dạng đây hoang mang, nhìn hai cụ già không phải là ánh mắt cảm thông nữa, thì ra bên trong có câu chuyện.
Mạt Mạt tiếp tục nói: "Lần trước tôi từng nói, nếu có lần sau tuyệt đối không buông tha, rõ ràng là xem những gì tôi nói là gió thoảng mây bay mà."
Bà cụ rất sợ Mạt Mạt, có chút lắp bắp nói: "Cô muốn, cô muốn làm cái gì?"
Mạt Mạt không muốn đôi co với bà cụ, cô nói với chiến sĩ gác cổng: "Giúp tôi gọi điện thoại cho cục cảnh sát, tôi muốn báo án, ở đây có hai kẻ buôn người, bán cháu gái ruột của mình."
Mạt Mạt hừ một tiếng, mặc dù không bán thành công Mễ Mễ, nhưng cũng có động cơ, điều tra ra cũng đủ mời hai người này uống trà rồi.
Bà cụ đột nhiên bật dậy, ông cụ cũng sợ rồi, thật sự báo án sao? Nhìn biểu cảm phẫn nộ của những người xung quanh, cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Đừng thấy hai người họ lớn tuổi, nhưng sức lực không tệ, đẩy người ra bỏ chạy, chạy rất nhanh là đằng khác, tiểu chiến sĩ cũng ngơ ngác: "Chị dâu, cần báo án nữa không?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Không cần phải báo án, Mễ Mễ không sao cũng không thể bắt bọn họ, hơn nữa thời gian cũng trôi qua lâu rồi, chỉ là dọa để họ không dám đến nữa thôi."
Tiểu chiến sĩ hiểu rồi, ngơ ngẩn cười một tiếng, quay lại chỗ canh gác.
Mat Mạt cũng mượn cơ hội nói vài câu ve nhà ngoại của Mễ Mễ, sau này nhà ngoại Mễ Mễ còn dám đến, không cần Mạt Mạt ra mặt cũng không có hậu quả tốt đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận