Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 484. Thật tàn nhẫn 2

Chương 484. Thật tàn nhẫn 2Chương 484. Thật tàn nhẫn 2
Thật tàn nhẫn 2
Buổi tối Trang Triều Dương về khá muộn, về đến nhà thì trời đã tối, chiếc quần bông đã ướt sũng. Mạt Mạt vội vàng tìm chiếc quần len cho Trang Triều Dương thay rồi mang chiếc quần bông ra phơi.
"Em ăn xong rồi, anh mau ăn đi!"
"Ừ"
Trang Triều Dương vừa húp ngụm cháo thì nghe thấy có tiếng đập ở tâng dưới, mặc dù tòa nhà có cách âm tốt nhưng tiếng la hét quá to nên vẫn không thể ngăn được. Tôn Tiểu Mi hét như người điên, tiếng bát đập xuống đất rất vang.
Hứa Thành hét lên nhưng vô ích, Mạt Mạt nghe thấy Tôn Tiểu Mi hét lên liên tục: "Anh có lỗi với tôi, tôi sẽ để cho anh không có gì."
Cuối cùng Hứa Thành ngừng la hét, hình như đang dỗ dành, nhưng sau đó có tiếng đóng cửa rầm ram, Mat Mat lại nghe thấy Hứa Thành hét lên, sau đó nhiều ngôi nhà đều bật đèn.
Trang Triều Dương đặt bát xuống: "Tôn Tiểu Mi biết rồi à?"
Mạt Mạt thở dài và gật đầu: "Ừ, là Cảnh Tinh Tinh nói ra, nghe tiếng bước chân thì chắc Tôn Tiểu Mi đi tìm Hà Liễu rồi."
Trang Triều Dương cau mày, sau đó giãn ra, bây giờ Hứa Thành không phải là quân nhân dưới quyên của anh, anh không quản được, Khổng A Kiệt mới là người nên quản.
Tôn Tiểu Mi lăn qua lăn lại, sức chịu đựng rất mạnh mẽ, ầm ï đến tận nửa đêm cả khu mới yên tnh.
Mạt Mạt không cần ra ngoài, ngày hôm sau chị Vương và Te Hồng đến, Te Hồng không kìm lòng được nên ngồi xuống nói: "Tôi nghe hàng xóm nhà Cảnh Lượng nói rằng Tôn Tiểu Mi đập cửa, Cảnh Lượng ra mở cửa. Tôn Tiểu Mi xông vào đè Hà Liễu ra đánh, Cảnh Lượng muốn kéo nhưng bị Tôn Tiểu Mi vừa đánh vừa chụp mũ cho Cảnh Lượng, nói cái gì mà nhà dột từ nóc dột xuống, đánh bại Cảnh Lượng bằng những lời trích dẫn, làm Cảnh Lượng sợ tới mức không dám làm gì. Không có ai cản Tôn Tiểu Mi nên Hà Liễu bị đánh thảm hại, tóc rụng rất nhiều, mặt bị trầy xước, trên người cũng bị đá mấy cái! Nếu Hứa Thành không ôm Tôn Tiểu Mi đi thì Tôn Tiểu Mi có thể đã đánh Hà Liễu thành tàn phế. "
Chị Vương tiếp lời: "Chị thực sự không nhận ra Tôn Tiểu Mi lại mạnh mẽ như vậy."
Mạt Mạt nói: "Cô ấy ở văn phòng tổ chức, ngày nào cũng làm tuyên truyền, mạnh nhất chính là cái miệng, nhiều người trong văn phòng cô ấy phải đi đường vòng đấy."
Chị Vương ngạc nhiên, người trong văn phòng tổ chức nghe thật đáng sợ: "Thảo nào Cảnh Lượng lắm lời như vậy, lại còn là lãnh đạo mà cũng không dám nói lời nào với Tôn Tiểu Mi. Nhưng nghe đã ghiền thật đấy, chị không vừa mắt Cảnh Lượng từ lâu rồi." Te Hồng nói: "Miệng giỏi thì giỏi, nhưng sao đánh nhau giỏi vậy? Một ngày đánh hai trận, cho dù Hà Liễu làm việc mệt mỏi cả ngày thì cũng không thể nói đè ra là đánh chứ!"
Mạt Mạt: "Khi con người tức giận sẽ có sức mạnh rất lớn, không có gì lạ cả."
Chị Vương: "Âm ï như vậy, nhất định sẽ có người đến tìm Tôn Tiểu Mi để hiểu rõ tình hình."
Mạt Mạt: "Tôn Tiểu Mi sẽ không nói đâu."
Chị Vương: "Cô ấy muốn níu kéo Hứa Thành sao?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Không, cô ấy làm vậy là để dằn mặt Hứa Thành, cũng là để chỉnh đốn Hà Liễu. Tôn Tiểu Mi sẽ không buông tha cho Hà Liễu dễ dàng như vậy."
Tề Hồng hừ một tiếng: "Hà Liễu có ngày như hôm nay là đáng đời."
Chị Vương lớn tuổi, xúc động nhiều hơn: "Hà Liễu mù mắt mới đi nhớ thương Hứa Thành, đối đầu với Tôn Tiểu Mi, nếu là người khác thì chắc chắn Hà Liễu sẽ là người chiến thắng."
Mạt Mạt gật đầu đồng ý: "Khi Tôn Tiểu Mi không còn có chút lo lắng nào thì sẽ nhìn vào tình hình chung, điều này liên quan rất lớn đến việc gia giáo của cô ấy. Mặc dù hôm qua cô ấy rất tức giận nhưng cô ấy đã cố tình làm lớn chuyện, khiến Hà Liễu mất mặt và trói chặt Hứa Thành."
Chị Vương "hả" một tiếng: "Hóa ra còn có cách này, học nhiêu tốt thật đẩy, đâu óc hoạt động. Sau này mở lại lớp học, chị nhất định phải cho con đi học."
Bạn cần đăng nhập để bình luận