Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1243. Mắt hình lưỡi dao 1

Chương 1243. Mắt hình lưỡi dao 1Chương 1243. Mắt hình lưỡi dao 1
Mắt hình lưỡi dao 1
Mạt Mạt phân tích: "Em thấy không giống là tìm Hướng Hoa, có vẻ giống đang mưu tính tài sản của Phạm Đông, chính xác hơn là mưu tính thành quả phát triển của Phạm Đông."
Trang Triều Dương nói: "Ý em đang nói là thành quả kỹ thuật điện thoại sao?"
Mạt Mạt gật đầu: "Đúng vậy, Hướng Hoa không có năng lực của Phạm Đông, hạng mục này nếu như để Hướng Hoa đi làm thì không biết ngày tháng năm nào mới có thể thực hiện được, nhưng Phạm Đông là phái thực tiễn, mặc dù em cảm thấy có chút viễn vông, nhưng nói không chừng thành công thì sao?”
Trang Triều Dương khẽ bật cười: "Thế này xem ra thì dã tâm của nhà họ Kỳ còn lớn hơn cả Phạm Đông đó!"
Mạt Mạt có chút cảm thán: "Đúng là như vậy."
Trang Triều Dương buồn ngủ rồi, anh ôm lấy vợ: "Cũng khuya rồi, đi ngủ thôi!"
Mạt Mạt vẫn còn khá tỉnh táo: "Anh ngủ đi, em xem chút dữ liệu, tuân sau em phải dùng."
Trang Triều Dương không buông tay: "Ngày mai là chủ nhật, có thời gian một ngày để nghỉ ngơi, thức khuya không tốt cho sức khỏe."
Mạt Mạt véo lên mặt của Trang Triều Dương: "Anh cũng có mặt mũi nói với em là thức khuya không tốt, anh xem đôi mắt của anh kìa, bọng mắt thâm hết rồi."
Trang Triều Dương tiện tay ôm vợ mình nằm xuống: "Được được, anh sai rồi, lần sau nhất định sẽ chú ý."
Mạt Mạt nhắm mắt lại, Trang Triều Dương chỉ nói là chú ý, chứ không phải là sửa đổi, có nghĩa là vẫn sẽ thức khuya, Mạt Mạt cảm thấy Trang Triều Dương vẫn đang nhìn cô nên mở mắt ra nói: "Đừng quá cố gắng, nghỉ ngơi nhiều hơn."
Trang Triều Dương gật đầu: "Ừ."
Trang Triều Dương nắm tay vợ của mình: "Bận rộn qua khoảng thời gian này xong sẽ không bận nữa đâu."
Mạt Mạt đấm vào lồng ngực của Trang Triều Dương một cái: "Em biết, em hiểu anh mà, nhưng mà anh phải chú ý đến sức khỏe, anh đã không còn trẻ nữa, đã nói là sẽ ở bên cạnh em đến răng long đầu bạc mà."
Trang Triều Dương nheo mắt lại tỏ vẻ nguy hiểm: "Không còn trẻ nữa?"
Mạt Mạt chọt chọt lồng ngực của Trang Triều Dương: "Anh không muốn thừa nhận cũng không được, anh đúng là không còn trẻ nữa."
Trang Triều Dương đè lên người vợ: "Anh sẽ để em biết anh có trẻ hay không."
Đôi tay Mạt Mạt giữ chặt khuôn mặt của Trang Triều Dương: "Đừng giỡn nữa, sao mà càng già càng ra vẻ vậy, mau đi ngủ đi!"
Trang Triều Dương nói: "... Vợ, em đang công kích anh bằng lời nói."
Mat Mạt: "Chà, anh nghe ra luôn à.”
Trang Triêu Dương: "...
Sáng hôm sau Mạt Mạt nấu thức ăn sáng với tâm trạng đặc biệt tốt, Trang Triều Dương thì bị đả kích nặng, cứ không ngừng đứng trước gương soi, lúc thì sờ vào mặt, lúc thì cứ vuốt vuốt tóc.
Tùng Nhân cuối cùng cũng không chịu nổi hỏi: "Cha, cha muốn soi tới khi nào vậy? Cũng không phải là cô gái mới lớn, đã lớn tuổi như vậy rồi, sao lại còn thích soi gương như vậy, mẹ của con còn chưa soi nữa đó!"
Trang Triều Dương: "Thằng quỷ sứ, con nói cha già hả?"
Tùng Nhân cảm thấy đôi mắt của cha y như con dao, kiểu như cậu bé mà nói sai một câu thì sẽ bị con dao chém vậy, cậu bé nuốt miếng nước bọt: "Không già, không già, không già chút nào hết."
Trang Triều Dương nói: "Không có thành ý, vẫn còn đang chê cha già."
Tùng Nhân khóc lóc: "Cha, con phải thể hiện thành ý thế nào đây, cha nói đi, con sẽ làm theo mà!”
Trang Triều Dương mặc kệ Tùng Nhân, nhìn An An: "An An, cha có già không?”
An An lắc đầu: "Không có già, trẻ trung hơn những chú bác mà con từng nhìn thấy." Trang Triêu Dương tìm được một chút an ủi ít Ỏi, tâm trạng đã bình tĩnh hơn, anh đã nói rồi mà, anh vẫn còn trẻ.
Có nhiều khi Tùng Nhân thật ra rất đơn giản, thằng bé cúi đầu nói với An An: "Bác Dương và bác Vương cũng sắp năm mươi rồi, so với cha tất nhiên là cha trẻ trung rồi, em nên tìm người cùng tuổi chứ."
Trang Triều Dương: "..."
An An kéo tay anh trai một cái, lúc này Tùng Nhân mới nhớ ra cha vẫn đang ở đây, thằng bé kêu lên một tiếng, giống như bị lửa đốt trúng mông vậy: "Dương Lâm đang tìm con, mẹ, sáng nay con không ăn sáng đâu, con đi trước đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận