Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 75. Hướng Triều Dương không trở về bộ đội! 1

Chương 75. Hướng Triều Dương không trở về bộ đội! 1Chương 75. Hướng Triều Dương không trở về bộ đội! 1
Hướng Triều Dương không trở về bộ đội! 1
Hướng Triều Dương dùng toàn bộ tờ giấy viết thư, chỉ viết bốn chữ thật lớn: "Chờ em lớn lên."
Bốn chữ này giống như mang theo bùa chú, cho dù Mat Mat đang làm gì, đều sẽ tự động nhảy vào trong đầu cô, phát đi phát lại liên tục như vậy.
Trong tình cảm, Mạt Mạt quả thật rất chậm chạp, nhưng lời nói đã đến mức thế này rồi, nếu cô không hiểu nữa thì chính là đồ ngốc.
Hướng Triều Dương bắt đầu có tâm tư như thế này từ khi nào vậy? Tại sao cô lại không cảm thấy øì? Đầu óc cô lúc này hoàn toàn rối bời, anh cả còn chưa rời xa Hướng Triều Dương, tại sao cô lại bị nhắm vào rồi?
Tâm trí Mạt Mạt quay ngược trở lại lần hai người gặp nhau lần đầu tiên, khi ở chung với nhau lúc cô đến thăm anh cả ở bộ đội, năm mới, lần này trở về, đến khi tĩnh tâm lại mới phát hiện, Hướng Triều Dương đã sớm có dấu hiệu rồi. Càng muốn chết hơn chính là, suy nghĩ đầu tiên của cô là anh bắt đầu động tâm tư từ khi nào chứ hoàn toàn không hề bài xích anh.
Mạt Mạt trầm mặc, hình như cô đối với Hướng Triều Dương không giống như những người khác, nắm tay chính là minh chứng tốt nhất, cô bị điên rồi. Ban ngày Mat Mat thân thờ uể oai buổi tối cam đồng hồ nhìn chăm chú, giống như muốn nhìn nó ra hoa, cuối cùng đành phiền não ném đồng hồ vào trong không gian, mắt không thấy tâm không phiền.
Một tuần sau, Mạt Mạt rốt cục cũng khôi phục lại bình thường, Liên Quốc Trung và Điền Tình mới thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ không phải là con gái yêu đương gì đâu, chắc là do học tập căng thẳng thôi.
Mạt Mạt cũng không giải thích, hiểu lầm thì cứ để hiểu lầm đi!
Ngày 29 tháng 3 là ngày Liên Thanh Bách trở về, buổi sáng cặp song sinh đi đến chỗ đã đặt bẫy trước đó. Đã hai ngày rồi không đến xem bẫy, bắt được một con thỏ, còn có một con gà rừng.
Buổi trưa Mạt Mạt làm thỏ và gà rừng, cặp song sinh mang theo em trai út đến nhà ga chờ đợi từ sớm.
Mạt Mạt lấy ra tất cả thực phẩm dự trữ trong nhà ra, hôm nay nhất định phải làm một bữa cơm đầy ap mới được. Cá chép kho, gà rừng hầm nấm, thịt thỏ kho, thịt trai sông xào, thịt kho tàu, canh cá viên làm từ cá trắm cỏ, món chính là bánh bao bột mì trắng.
Lúc Liên Thanh Bách và mãy đứa em trai vê đến nhà là đã ba giờ, Mạt Mạt đang ở trong phòng bếp bận rộn khí thế ngất trời.
"Mạt Mạt, em làm gì ngon cho anh thế?"
Mạt Mạt ở trong phòng bếp hô: "Tự mình vào mà xem không phải là biết rồi à?" Liên Thanh Bách ngui thấy mùi thơm, đi vào phòng bếp, vừa nhìn mấy đồ ăn để ở trên bàn, được lắm, toàn là thịt hết, vẻ mặt anh liền trở nên nghiêm túc: "Không phải là mấy đứa đi qua chợ đen mua về đấy chứ?"
"Không phải, Hướng Triều Dương không nói cho anh biết à? Anh ấy dạy cho bọn em cách đặt bẫy, thịt thỏ và gà rừng đều là đặt bẫy bắt vê đấy. Còn thịt trai sống với cá là bắt được ở trong sông đấy. Còn phần thịt này là phiếu thịt tháng này vẫn chưa dùng, chỉ đợi anh về nhà mới dùng đến đấy!"
Liên Thanh Bách cao hứng: "Quả nhiên là em gái tốt của anh, lúc nào cũng nghĩ cho anh."
Cặp song sinh mất hứng: "Anh cả thiên vị quá, chỉ nhìn thấy chị thôi, bọn em cũng phải bỏ công bỏ sức ra đấy."
"Ha ha, mấy đứa đều giỏi, đều giỏi cả."
Liên Thanh Bách dựa vào cạnh cửa hỏi: "Anh nghe thằng ba nói, Triều Dương ở nhà chúng ta bốn ngày à?”
"Đúng vậy, ở bốn ngày, anh ấy không nói với anh à”
"Không, cậu ta vẫn chưa trở về bộ đội."
Cái xẻng xào thức ăn trên tay Mạt Mạt dừng lại, cố gắng áp xuống sự khác thường trong lòng, làm ra vẻ tự nhiên hỏi lại: "Tại sao anh ấy không trở về bộ đội thế?"
"Trực tiếp đi làm nhiệm vụ luôn, lúc anh đi cậu ta vân chưa trở vê."
Mạt Mạt thoáng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu rồi thâm mắng chính mình, tại sao cô vẫn còn để ý đến Hướng Triều Dương như thế chứ?
Liên Thanh Bách ngồi xe lửa cả buổi sáng, mệt muốn chết: "Anh vào phòng nằm một lúc đã, em cũng đừng để mình mệt mỏi quá, cứ để Thanh Nhân với Thanh Nghĩa tới giúp em một tay đi."
"Em biết rồi, anh mau đi nghỉ ngơi đi!"
Buổi tối Liên Quốc Trung và Điền Tình trở về, nhìn chằm chằm đồ ăn phong phú trên bàn, chép miệng: "Con gái à, ngày mai chúng ta phải mời khách để anh cả con xem mắt đấy, hôm nay con nấu nhiều đồ ăn cho anh cả con như thế này rồi, liệu ngày mai còn gì để dọn nữa không?"
Mat Mạt bày bát đũa, mím môi cười: "Cha à, con làm việc mà cha còn không yên tâm sao, con đã tính toán hết cả rồi, đồ ngày mai đã chuẩn bị sẵn, cha yên tâm đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận