Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1805. -

Chương 1805. -Chương 1805. -
Mạt Mạt chuyển đường tới chợ, cô nhớ kỹ, con trai nói, buổi tối hai người cùng nhau trở về, con bé Phong Uyển kia cần bồi bổ cho tốt.
Mạt Mạt về đến nhà thì đi vào nhà bếp, từ khi cô lại lần nữa nấu cơm, trù nghệ đã tiến bộ hơn, còn có kiên nhẫn bày bàn.
Một bên khác, Phong Uyển lề mà lề mề đi phía trước, chính là không muốn về nhà, cô ấy cần tỉnh táo lại một chút, quả thực cần tỉnh táo lại một chút.
Phong Uyển cứ như đi vào cõi tiên cả đường, sau khi suýt vấp ngã ở lần thứ ba, mặt An An đen lên, trực tiếp cầm tay kéo Phong Uyển: "Bao nhiêu tuổi rồi, đi cũng không biết đi."
An An nắm tay Phong Uyển, tay nhỏ mảnh khảnh, nắm cảm giác không tệ, hơi hơi dùng lực một chút.
Phong Uyển hoàn hồn, ngơ ngác nhìn hai tay nắm vào nhau, làm sao cũng cảm thấy không chân thực, cô ấy nhất định là đang nằm mơ, đúng, nhất định vậy, đây là giấc mộng quá dài, phát triển quá mức chân thực.
Sau đó Phong Uyển véo mạnh mình một cái, An An: "."
Vợ tương lai có chút ngốc nghếch?
Phong Uyển đau, đau chảy nước mắt, đây là thật, vậy mà Trang Liên Tịch thật sự lôi kéo tay của cô, đối diện với ánh mắt của Trang Liên Tịch, giống như bị hấp dẫn.
Trang Liên Tịch bình tĩnh trong mắt chỉ có một mình cô ấy, khiến cho cô ấy nhớ tới, trong mắt của anh chỉ dừng lại nhìn em, trái tìm Phong Uyển đập mạnh mẽ, cô ấy động tâm, thật sự động tâm.
An An là bác sĩ, đã nhận ra nhiệt độ cơ thể Phong Uyển tăng lên, thu lại phong cảnh nói: "Nhiệt độ cơ thể lên cao, có phải là bị bệnh hay không?"
Phong Uyển: "..."
Cô ấy không nên trông mong, trông mong rằng Trang Liên Tịch có thể hiểu, đồng thời vừa tức giận, chẳng phải hiểu tình đều biết chọc người đâu, bây giờ nếu như được khai mở, còn không biết mê hoặc bao nhiêu các em gái nhỏ đâu.
Suy nghĩ này, sao lại còn bốc lên bong bóng có vị chua nhỉ!
Vẻ mặt hai người suy nghĩ đã về đến nơi mà Phong Uyển ở.
Phong Uyển ở trong một căn Tứ Hợp Viện tạp nham, Tứ Hợp Viện bị chia thành rất nhiều phòng, phần lớn đều là cho thuê, Phong Uyển là tuýp con gái thích ở nhà, rất thích, nhất là tới nơi này lại càng thích hơn.
Nhưng chủ cũ có nhân duyên tốt, Phong Uyển đột nhiên dẫn theo một người đàn ông trở vê, hai người còn lôi kéo tay, khó tránh khỏi nhắc nhở Phong Uyển. Nhiêu lân ở trước mặt An An, nhắc nhở Phong Uyển cẩn thận, đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai đều không đáng tin cậy.
Phong Uyển muốn cười, nếu như Trang Liên Tịch không đáng tin, thì không còn ai đáng tin hơn so với cậu.
Hai người về tới phòng ngủ của Phong Uyển, phòng ngủ rất nhỏ, tràn đầy mùi vị của những cô gái trẻ tuổi, bởi vì gian phòng rất nhỏ, An An liếc một cái đã xong rồi.
An An thấy Phong Uyển đứng đấy, giống như đang vắt hết óc nghĩ làm sao để cho cậu đi, khóe miệng trùng xuống dưới không ít, loại cảm giác không được Phong Uyển tiếp nhận thật không tốt.
Cậu không thích người, cũng không nghĩ tới nói chuyện yêu đương, cũng không đại biểu là cậu không hiểu, cậu ăn cơm chó của cha mẹ mà lớn lên.
Đàn ông có lúc cũng không tự trọng, An An thừa nhận cậu cũng như thế, càng bài xích cậu, ngược lại càng muốn đi tìm tòi nghiên cứu.
Phong Uyển chuyển động hai mắt: "A, thời gian không còn sớm, tôi nên nghỉ ngơi rồi, anh cũng về sớm nghỉ ngơi đi!"
"Ha ha, em thật sự cho là tôi khờ?"
"Tôi quả thật hi vọng anh ngu rồi."
Phong Uyển không chút suy nghĩ tiếp lời, sau đó vô cùng muốn vả chính mình, ai bảo cô ấy lanh mồm lanh miệng. An An cảm thầy, cậu không nên nói nhảm với cô gái này, nói nhảm nhiều, người tức giận chính là mình.
An An ngồi xuống kéo cái túi dưới gầm giường ra, bắt đầu thu dọn từ sách, bỏ vào từng loại.
Phong Uyển cảm thấy không ổn, vội vàng đè tay Trang Liên Tịch lại: “Anh, anh làm gì?"
An An: "Giúp em thu dọn hành lý, rất khó hiểu?"
Phong Uyển có loại cảm giác bị nghi ngờ 1Q, nghiến răng, người đàn ông siêu ấm áp gì đó đều là lừa người, bản chất của người đàn ông này thật ra rất ác liệt, hít xuôi vài hơi: "Tôi không muốn dọn nhà, cho nên mời anh rời đi, tạm biệt không tiễn."
An An buông cái túi ra, đứng dậy, cho Phong Uyển cảm giác áp bách: "Tôi nói rồi, tôi muốn chịu trách nhiệm với em, con người của tôi rất truyền thống."
Trong lòng Phong Uyển bốc lửa giận, từ lúc bắt đầu nhìn thấy Trang Liên Tịch, Trang Liên Tịch cũng là chỉ đạo cô ấy, ánh mắt sáng ngời chớp động lên ngọn lửa nhỏ: "Tôi là một con người, tôi có tư tưởng của mình, cho tới bây giờ anh chưa từng hỏi ý kiến của tôi, dựa vào cái gì mà thay tôi làm quyết định."
An An nhìn chăm chú lên ánh mắt sáng ngời, bị hấp dẫn, nhếch miệng lên: "Bởi vì tôi sợ em chạy, lý do này đủ chưa? Mẹ nó!"
Phong Uyển ngốc như con gà gỗ, vừa nhắc đến quả bóng lập tức xì hơi: "Anh, anh nói cái gì, làm sao tôi nghe không rõ?" An An: "Tôi học y, ban đầu không chú ý tới, nhưng mấy lần thiếu chút vấp ngã, phản ứng đầu tiên của em đều là che bụng, chuyện này rất rõ ràng rồi."
Phong Uyển mím môi: "Chúng ta không có tình cảm, tình hình lúc đó rất phức tạp, tôi cũng có tự trách, cho nên, tôi muốn nói, tôi không cần anh chịu trách nhiệm, anh hiểu không?"
Phong Uyển thích nhân vật Trang Liên Tịch này, cũng không đại biểu cô ấy mê trai, không có nghĩa là sẽ yêu Trang Liên Tịch này, cô ấy đối với tình cảm có chút kén chọn, không muốn tạm bợ, hơn nữa tình cảm là không chứa được hạt cát, cô ấy không muốn tạm bợ.
Mặc dù Phong Uyển không nói rõ, nhưng An An là người mẫn cảm biết bao nhiêu, cậu nghĩ lại, cậu tưởng rằng tốt, nhưng có thời điểm quá quyết đoán, quá cố chấp, hoàn toàn phản tác dụng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt trời đã tối, Mạt Mạt đã nấu đồ ăn xong, hai đứa cháu trai dẫn theo Thất Cân quay về, nhìn một bàn tràn ngập đồ ăn, Hạo Bác hỏi: "Cô ơi, hôm nay có ai đến vậy, thịnh soạn như thế."
Tay Hạo Tuyên đã đưa ra ngoài, chuẩn bị ăn vụng, Mat Mat đánh một đũa: "Tay vẫn bẩn, mau chóng đi rửa tay đi."
Hạo Tuyên khoanh tay, cảm thấy hôm nay thái độ của cô không đúng, trước đây ăn vụng cũng sẽ không bị đánh, càng tò mò hôm nay ai trở về.
Hai đứa trẻ ranh to xác rửa tay xong, vây quanh Mat Mat em một câu anh một câu, chỉ là muốn moi tin tức.
Mạt Mạt cười híp mắt nhìn hai đứa cháu trai, cũng không mắc mưu: "Cái phương pháp này của các cháu quá nông cạn, trở về luyện tập cho tốt rồi lại đến lôi kéo cô!"
Hai thằng nhóc Hạo Bác hoàn toàn bại trận!
Mạt Mạt nhìn đồng hồ, An An cũng nên trở về rồi chứ, đang nghĩ ngợi, An An đã vào nhà.
Mạt Mạt nghển cổ nhìn phía sau lưng An An: "Làm sao chỉ có một mình con, Phong Uyển đâu?"
An An nhớ lại lúc đàm phán với Phong Uyển, cảm thấy thử cho đối phương cơ hội cũng không tệ lắm, lui một bước, quả nhiên có hiệu quả.
"Cô ấy không tới, ở nhà nghỉ ngơi rồi!"
Mạt Mạt cảm giác con trai càng thay đổi, thay đổi càng tươi mới hơn, biểu cảm trên mặt phong phú, một cái nhướng mày cũng có thể đại biểu cho nội tâm, hiện tại tâm trạng của con trai cũng rất không tệ.
Hạo Tuyên đã nhiều chuyện: "Em nói anh có phải nên bàn giao một chút Phong Uyển là người nào hay không?”
An An không phải người giấu diếm: "Người yêu anh, vừa bên nhau, sau này nhất định là vợ anh."
Từ lời nói sau cùng của An An có thể nhìn ra, tính cách của An An vẫn còn có chút giống Trang Triều Dương. Hạo Bác uong nước bị sặc, đây là An An hay sao? An An mà trước đây cậu bé quen biết nhất định là giả.
Mạt Mạt vui vẻ, mặc kệ con trai và Phong Uyển nói chuyện thế nào, hai đứa nó đã tạo thành một loại nhận thức chung nào đó là được, Mạt Mạt có tự tin về An An, từ nhỏ đã có chấp nhất với y học là có thể nhìn ra, An An đã nhận định, vậy thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận