Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 182. Chẳng lẽ mình nghĩ sai sao? 2

Chương 182. Chẳng lẽ mình nghĩ sai sao? 2Chương 182. Chẳng lẽ mình nghĩ sai sao? 2
Chẳng lẽ mình nghĩ sai sao? 2
Trở về nhà, Liên Quốc Trung là một người đàn ông to lớn nên không tiện đến gặp Trang Triều Lộ, vì vậy ông đã đưa hộ khẩu của mình cho con gái: "Con gái, con đi đi."
Mạt Mạt cất hộ khẩu vào túi, Liên Quốc Trung thở dài: "Trong nhà còn có đào, cầm lấy mấy quả cho mấy đứa nhỏ ăn thử, thêm một ít cá khô nữa, sau này chúng sẽ không dễ dàng."
Mạt Mat đáp: "Vâng!"
Khi Mạt Mạt đến nhà Trang Triều Lộ, cả nhà họ đang thu dọn hành lý, nhìn thấy Mạt Mạt, cô ấy vội vàng đứng dậy chào: "Sao em lại ở đây?"
Mạt Mạt đặt giỏ xuống rồi lấy hộ khẩu ra: "Em đến để đưa hộ khẩu cho chị, hộ khẩu đã làm xong xuôi hết rồi, cũng đã mua một căn nhà. Ở cuối hộ khẩu có địa chỉ và diện tích."
Trang Triều Lộ kinh ngạc nhận lấy, thấy quả nhiên đã làm xong: "Tốt quá."
Mạt Mạt đẩy cái giỏ: "Chị Triều Lộ, đây là đào và cá, cho bọn trẻ ạ."
Trang Triều Lộ vội xua tay: "Em đã cho một ít rồi mà, sao lại cho nữa, mau cầm về đi."
"Lần này là cha bảo em mang đến, nên không giống nhau. Chị Trieu Lộ, chị cứ nhận đi a."
Trang Triều Lộ suy nghĩ một chút, nói: "Được, chị nhận, trở về cảm ơn cha em hộ chị nhé!"
"Vâng, để em giúp chị thu dọn hành lý!"
"Không cần đâu, cũng không có gì cần thu dọn, lần này chị cũng không định mang nhiều, chỉ lấy một phần thôi, cũng sắp xong rồi. Mà này, tiền nhà hết bao nhiêu vậy?"
"Một trăm, nhà này mới xây mấy năm, bởi vì tương đối hẻo lánh nên tường sân cao hơn tí, riêng tư rất tốt, trong sân còn có một ít đất, có thể trồng rau các loại."
Trang Triều Lộ rất hài lòng, cười nói: "Chờ chị đi lấy tiền."
Mạt Mạt gật đầu: "Vâng ạ."
Trang Triều Lộ bước vào phòng ngủ, cô bé Tô Vũ ôm chân Mạt Mạt: "Mợ ơi, sau này mợ có thường xuyên đến thăm cháu không?"
Mạt Mạt véo má cô bé và cười nói: "Có chứt"
Tô Vũ vui vẻ nói: "Mợ thật tốt."
Tô Khởi Thăng vạch trần cô bé: "Em thích kẹo của mợ thì có."
Tô Vũ xụ mặt: "Không phải đâu, em thích mợ mà."
Tô Khởi Hàng trêu chọc: "Thế em không thích kẹo nữa à?"
Tô Vũ rất xoắn xuýt, cô bé nhìn Mạt Mạt, sau đó lại nghĩ về kẹo rồi hét lớn: "Em thích tất cả." Mat Mat thích chết đi được, cô bé này thật đáng yêu, cô ôm lấy Tô Vũ rồi hôn cô bé một cái.
Tô Vũ cảm thấy nhột, cười khúc khích, vòng tay qua cổ Mạt Mạt: "Mợ ơi, khi nào thì mợ mới lấy cậu cháu ạ, cháu không chỉ muốn ở nhà mới được gọi mợ, cháu muốn gọi như vậy ở bên ngoài nữa."
Mạt Mạt cười nói: "Chuyện này phải đợi, mợ cũng không biết."
Tô Vũ thất vọng, đầu nhỏ ủ rũ, Tô Khởi Hàng ôm lấy cô bé: "Chuyện này không thể hỏi mợ được, phải hỏi cậu."
Nghĩ đến đây cô bé lấy lại tinh thần: "Anh hai, anh thật thông minh."
Trang Triều Lộ đi ra đưa tiên cho Mạt Mạt: "Mấy đứa đang nói gì vậy? Sôi nổi thế?"
Cô bé kể lại những gì vừa xảy ra, Trang Triều Lộ nhìn Mạt Mạt, cô gái này có chính kiến của riêng mình, em trai muốn cưới về nhà thì còn phải đợi.
Mạt Mạt hơi đỏ mặt, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Chị Triều Lộ, khi nào chị chuyển nhà thì báo cho em biết, em và cặp song sinh sẽ đến hỗ trợ."
"Ừ, nào chuyển chị sẽ bảo em." Tuy Trang Triều Lộ nói vậy nhưng trong lòng lại không muốn làm phiền ai.
Mạt Mạt ở đó một lúc mới đứng dậy đi về, khi vê đến nhà, cô không ngờ Chu Dịch cũng ở đó, đang trò chuyện với cha mình: "Sao anh lại ở đây?"
Liên Quốc Trung cau mày: "Hai đứa gặp nhau rồi à?"
"Vâng, gặp ở trên tàu ạ, lúc đầu còn không nhận ral"
Liên Quốc Trung hơi dò xét Chu Dịch, giơ tay liếc nhìn đồng hồ: "Chu Dịch, cũng muộn rồi, cháu trở về đi"
Chu Dịch cười đứng lên: "Vâng. Chú Liên, cháu vê đây ạ."
Thấy Chu Dịch vui vẻ rời đi, Liên Quốc Trung cau mày chặt hơn, chẳng lẽ mình nghĩ sai sao?
"Cha, sao Chu Dịch lại đến đây?"
"Thằng nhóc này tốt nghiệp rồi, nó nói là đến thăm cha."
"Anh ấy nói là tới thăm cha hả?"
"Ừ, nghe nói một thời gian nữa sẽ được phân đến trấn nhỏ, tranh thủ có thời gian nên đến thăm."
Mạt Mạt liếc nhìn thời gian: "Không đúng, sao anh ấy biết hôm nay cha không đi làm?"
"Nó đến đơn vị tìm cha, biết cha nghỉ phép mới đến nhà."
Giờ Mạt Mạt càng ngày càng không hiểu Chu Dịch, chẳng lẽ cô thực sự quá nhạy cảm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận