Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1826. -

Chương 1826. -Chương 1826. -
Ngày hôm sau Mat Mạt dậy rất sớm, Thất Cân là người đầu tiên thức dậy, bây giờ trong nhà chỉ có một mình cậu bé đến trường, làm học sinh, cậu bé phải đi học.
Mạt Mạt rót sữa bò cho Thất Cân trước: "Hôm nay để anh hai con tiện đường đưa con đến trường đi"
Thất Cân uống cạn sạch sữa bò: "Không cần, con đi xe đạp rất tốt, phải rồi, mẹ, lần này nghỉ con muốn đi tìm con cáo nhỏ, nó học tập quá kém, con muốn bổ túc cho nó."
Mạt Mạt im lặng nhìn con trai khẩu thị tâm phi, thằng nhóc này làm sao lại kỳ cục như thế, trong lòng mình nghĩ gì thì không thể nói ra ngay thẳng được à?
Được rồi, nếu như Thất Cân thật sự nói ra, thì không phải Thất Cân nữa rồi.
Mạt Mạt: "Chuyện của con, con tự làm chủ đi."
Khoé miệng Thất Cân nhếch lên, có thể gặp con cáo nhỏ rồi, thật vui vẻ, cậu bé phải đi tính sổ, con nhóc thối đó trở về nói rằng mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại, nhưng gần đây thất hẹn, bổ túc cũng không phải lý do!
Thất Cân cầm bánh bao ngậm lên miệng đẩy xe đạp đi, Mạt Mạt gọi một tiếng bảo chú ý xe cộ, Thất Cân khẽ phất tay. Mat Mạt thấp giọng lam bẩm: "Thăng nhóc thối."
Từ khi trở về thủ đô, Thất Cân cũng không cần đến công ty học tập, nhưng thằng nhóc này đối với mình cũng không dễ dàng, không có việc gì cũng không đi chơi, vừa có thời gian là đọc sách, có một số cuốn sách Mạt Mạt còn chưa từng đọc.
Mạt Mạt nghĩ đến, may mà có Giai Giai tác động tới Thất Cân, nếu không, đứa nhỏ Thất Cân này đoán chừng cả đời cũng sẽ như vậy, có thể nói là không hề có niềm vui thích.
Mạt Mạt đã chuẩn bị xong bữa sáng, người trong nhà mới lục tục thức dậy ăn cơm, cái bàn rất dài gần như đã ngồi đầy.
Ăn cơm xong, Phong Uyển và Tâm Bảo thu dọn, Mạt Mạt và Miêu Tình giúp đỡ trông bọn nhỏ, phân công rất rõ ràng.
An An chờ Mễ Mễ thu dọn, Mạt Mạt nhân cơ hội hỏi: "Bệnh viện đã chuẩn bị gần xong rồi phải không, lúc nào khai trương?”
An An: "Còn thiếu một ít nhân viên con đang thông báo tuyển dụng, chờ huấn luyện xong rồi khai trương."
"Ừ, trong lòng con chắc chắn là được, phải rồi, lần trước mẹ bảo con hỏi chuyện liên quan đến tai của Mễ Mễ, con đã giúp mẹ hỏi chưa?"
An An: "Con hỏi rồi, trong nước cũng đã nhập vào một số thiết bị mới, cụ thể thì vẫn cần Mễ Mễ đến làm kiểm tra." An An ngừng một lát, nhìn ve căn phòng của Mê Mễ, sau đó nhỏ giọng nói: "Nhưng mà mẹ, mẹ cũng đừng ôm hi vọng quá lớn, cái tai của Mễ Mễ thời gian quá lâu rồi, khả năng có thể trị liệu không tính là cao."
Mạt Mạt: "Mẹ biết, con không cần an ủi mẹ, việc này trước tiên đừng tìm Mễ Mễ nói, vừa vặn nhân lúc Mễ Mễ còn ở trong nước thì sắp xếp đi làm kiểm tra, mẹ gọi điện thoại bảo Mễ Mễ ở nước ngoài tự đi kiểm tra, mỗi lần Mễ Mễ đều không đi, chỉ có thể để mẹ ép nó đi."
An An chần chừ nói: "Mẹ, có phải Mễ Mễ ở nước ngoài đã làm kiểm tra rồi hay không, đã phán quyết tử hình, chỉ là nó không nói cho mẹ, sợ mẹ buồn."
Mạt Mạt hiểu rõ Mễ Mễ: "Không đâu, đứa nhỏ Mễ Mễ này có ý là không muốn trị liệu, nó cảm thấy như này rất tốt."
An An: "Khả năng là con nghĩ nhiều."
An An thấy Mễ Mễ đeo túi xách đi tới, đứng dậy đón Mễ Mễ: "Chúng ta đi thôi!"
An An lái xe, hỏi Mễ Mễ xem đã thắt dây an toàn chưa: "Sao em làm gì mà lâu như vậy?"
Mễ Mễ cài xong dây an toàn: "Chị dâu tới nói chuyện với em, cho nên hàn huyên nhiều thêm đôi ba câu."
An An nghiêng đầu: "Chị dâu nào?"
Mễ Mễ hếch cằm lên: "Vợ anh đó, em vẫn gọi chị Tâm Bảo là chị, chỉ vợ anh mới gọi chị dâu." Trong mắt An An lấp lóe: "Phong Uyển không phải ở nhà bếp thu dọn hay sao? Làm sao lại đi tán gau với em!"
Mễ Mễ: "Sợ lúc em diễn tập đói bụng, nên xếp cho em mấy cái bánh bao và trứng gà vào hộp cơm."
An An nói lời khách sáo rất nhẹ: "Phong Uyển đối xử với em rất tốt."
Mê Mễ liên tục gật đầu: "Đúng vậy, chúng em nói chuyện vô cùng hợp ý, anh hai, anh cưới được người vợ giống anh, đều là người có tâm địa tốt."
"Các em còn nói chuyện gì nữa không?”
Mễ Mễ không hề đề phòng với An An, khi còn bé hầu hết thời gian đều là An An dẫn theo cô ấy: "Chị dâu hỏi em biểu diễn cái gì, sau đó lại nói đến chuyện khác, cuối cùng căn dặn em ngàn vạn lần phải chú ý đừng để tay bị thương, cũng chỉ có vậy không có gì."
An An gặp đèn đỏ, ngừng xe, hai mắt nhìn đèn xanh đèn đỏ, nhưng trong lòng lại xoay chuyển một Vong.
Phong Uyển là ai, cậu hiểu nhất, Phong Uyển quan tâm Mễ Mễ, cũng sẽ không cố ý đến đưa bánh bao như vậy, Phong Uyển và Mễ Mễ hàn huyên nhiều chuyện như vậy, trọng điểm mà cậu để ý nhất là chú ý tay đừng để bị thương.
An An thấy đèn xanh, lái xe đi, không hỏi Mễ Mễ nữa, trong lòng cũng không hề suy nghĩ đến Phong Uyển nữa. Ơ nhà, Mat Mạt lên tiếng lúc Phong Uyen thiếu chút nữa làm vỡ chén lần thứ hai: "Phong Uyển, sao con cứ thấp thỏm không yên vậy?"
Đương nhiên trong lòng Phong Uyển không bình tĩnh rồi, theo lý thuyết Mễ Mễ không nên trở về lúc này, thế nhưng lại trở về rồi, chẳng lẽ cũng bởi vì đều quay về thủ đô, cho nên Mễ Mễ đã trở lại rồi.
Chắc là vậy, bởi vì người nhà đều trở về thủ đô, cho nên theo trở về để biểu diễn.
Đương nhiên Mễ Mễ trở về không phải là điều khiến Phong Uyển lo lắng nhất, thật sự lo lắng chính là biểu diễn, rõ ràng là hai năm sau Mễ Mễ mới tham gia, sau đó bị thương, nhưng bây giờ lại trước thời hạn, cũng không biết có bị thương sớm hay không, Phong Uyển đã không dám dùng tình tiết mà bản thân mình biết để suy đoán nữa.
Bởi vì hiện tại chính là tình tiết hoàn toàn mới, hướng đi trong tương lai hoàn toàn mới.
Mạt Mạt cau mày: "Phong Uyển, Phong Uyển."
Phong Uyển a một tiếng, mới phát hiện mình lại thất thần: "Mẹ, hai ngày này con nghĩ tình tiết dùng não có hơi quá độ, cho nên mới thất thần."
Chuyện này Mạt Mạt hiểu, cô làm việc dùng não quá độ, đầu sẽ giật giật rồi đau, mất một thời gian dài buông thả mới được.
Mạt Mạt đuổi Phong Uyển đi: "Nơi này không cần thu dọn nữa, nhanh đi nghỉ ngơi cho thật tốt đi, con không nghĩ ra tình tiết, cũng đừng quá ép buộc chính mình, khi nào linh cảm tới, cái gì cũng có, không có linh cảm viết ra cũng không thú vị."
Phong Uyển gật đầu: "Vậy được, mẹ, con về phòng trước."
Mạt Mạt gật đầu: "Mau đi đi!"
Phong Uyển trở về phòng ngủ, lăn qua lộn lại, vẫn đang nghĩ về tình tiết, những chuyện xảy ra sau này đều rối bời, cô ấy đã nhắc nhở rồi, Mễ Mễ thông minh như vậy, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì, cũng có thể tránh thoát.
Buổi tối ăn cơm, chỉ có một mình An An trở về, Mạt Mạt hỏi: "Sao con không đón Mễ Mễ về cùng?"
An An ngồi xuống: "Mễ Mễ còn đang diễn tập, con đợi ba tiếng sau lại đi đón con bé."
"Vậy à, vậy mẹ để lại một ít đồ ăn."
An An: "Vâng."
Sau khi ăn xong, An An lôi kéo Phong Uyển: "Phong Uyển, anh có lời muốn nói với em."
Phong Uyển chột dạ tim cứ đập thình thịch, cô ấy có một loại dự cảm xấu, luôn cảm thấy hình như An An đã nhìn thấu cô ấy, nhưng An An đã quay người về phòng ngủ, Phong Uyển chỉ có thể kiên trì theo sau.
Về tới phòng ngủ, Phong Uyển nhìn An An: "Anh muốn nói chuyện gì!"
An An đóng cửa lại, kéo tay Phong Uyển ngồi trên ghế sofa, đối mặt với Phong Uyển: "Anh biết em có bí mật, anh cũng vẫn muốn chờ em tự nói ra, nhưng khi anh phát hiện, em thật sự biết trước sự an nguy của người nhà, anh cảm thấy, chúng ta nên nói chuyện một chút."
Đầu Phong Uyển ong lên một tiếng, quả nhiên bị phát hiện rồi, cô ấy rơi mất áo lót rồi, trong đầu cô ấy chỉ nghĩ đến chuyện này! Lắp ba lắp bắp hỏi: "Nói, nói chuyện gì?”
An An nắm tay Phong Uyển: "Đừng sợ, anh chỉ muốn biết, làm sao em biết hôm nay Mễ Mễ sẽ bị thương.”
Phong Uyển mở to hai mắt nhìn: "Mễ Mễ thật sự bị thương rồi hả?"
An An: "Không, tránh được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận