Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1633. -

Chương 1633. -Chương 1633. -
Trang Triều Dương nhìn lướt qua, ánh mắt ngừng lại, tiếp nhận tờ báo trong tay Mạt Mạt đọc cẩn thận: "Thật?"
Mạt Mạt thu lại tờ báo: "Đương nhiên là thật, em đến bệnh viện xem rồi, ngày mai phẫu thuật, em cũng nói vài lời thật lòng, những năm này Tôn Nhuy đã thay đổi không ít."
Về điểm này Trang Triều Dương phải thừa nhận, Trang Triều Dương nhớ lại năm đó vì Hướng Tịch mà chiếm lấy cái chăn của Tôn Nhuy, vẫn còn có chút ký ức về sự sợ hãi đầy trong mắt Tôn Nhuy lúc ấy, lúc ấy tuổi tác của Tôn Nhuy cũng không lớn.
Về sau Tôn Nhuy rời đi, thay thế Bàng Linh, nhưng cũng không liên quan gì đến nhà bọn họ, càng trốn tránh nhà bọn họ, lại xảy ra chuyện về sau, những năm này gặp mặt một lần nữa, Tôn Nhuy đã trở nên càng thêm lạ lẫm, chí ít không chọc vào bọn họ, tự mình sinh sống.
Nói thật, nếu không phải gần đây Tôn Nhuy luôn đến, anh đã sắp quên mất còn có một người em gái giống như người xa lạ như thế.
Trang Triều Dương mím môi: "Ngày mai đi thăm một chút đi!"
Mạt Mạt ai lên một tiếng, Trang Triều Dương không phải người nhẫn tâm.
Mạt Mạt lôi báo giấy một tuần gần đây ra, lấy quyển vở ra đặt lên bàn trà, mở rộng tờ báo, phân loại cắt xong tin tức quan trọng rồi dán lên, đây đều là tư liệu quan trọng.
Trang Triều Dương nhìn một chồng sổ: "Vợ à, em lưu giữ những thứ này làm cái gì?"
Mạt Mạt vừa dán vừa nói: "Em chỉ muốn lưu lại tin tức, đây đều là tư liệu quý giá, chờ sau này cho dù là quyên góp ra ngoài, hay là tự mình giữ lại thì đều có ý nghĩa."
Trang Triều Dương cũng không đọc báo nữa: "Anh giúp em."
Mạt Mạt cười: "Được."
Bên ngoài mưa phùn đang rơi, trong nhà mặc dù hai vợ chồng không nói chuyện, nhưng giữa hai người giống như có một sợi dây liên lạc vô hình, khiến cho người ta không đành lòng đến quấy rầy.
Buổi trưa không mưa nữa, trong nhà chỉ có Mạt Mạt và Trang Triêu Dương, hai người ăn uống đơn giản, nhân lúc có ánh nắng đi ra ngoài, Mạt Mạt mặc thêm áo khoác, kéo Trang Triều Dương đến chợ hoa và chim.
Chợ hoa ở thành phố Z chắc là phong phú nhất, đầy đủ chủng loại kể cả loại khan hiếm cũng có, Mạt Mạt lâu rồi mới tới đây, tận mắt chứng kiến sự thay đổi của chợ hoa và chim, từ lúc bắt đầu chỉ có mấy cửa hàng kinh doanh nhỏ, đến bây giờ đã tạo thành chợ rồi.
Nơi này bốn mùa thì mùa xuân là dài nhất, thích hợp nhất là trồng hoa tươi, hoa ở phương Bắc đa phân là nhập từ bên này.
Mạt Mạt cũng là khách quen ở đây, quen biết không ít chủ quán, có người đi ngang qua đều sẽ hỏi Mạt Mạt: "Tới rồi à, hôm nay muốn hoa gì?"
Ban đầu Mạt Mạt muốn mua hai chậu nha đam, nhưng vừa nhìn thấy hoa, có chút đi không được.
Mạt Mạt nhìn thấy hoa bách hợp mới đến, nhịn không được mua một bó, Trang Triêu Dương theo sự yêu thích của Mạt Mạt, cũng nhận biết được không ít hoa, rất hứng thú đi theo Mạt Mạt ngắm hoa.
Cuối cùng hai giờ chiều, Mạt Mạt mới tìm xong.
Trên đường trở về, đến chợ, Mạt Mạt còn nhớ rõ Tôn Nhuy sắp làm phẫu thuật, lại mua gà về, chờ Tôn Nhuy phẫu thuật xả hơi xong, là có thể ăn rồi.
Về đến nhà đã rất lâu rồi Mạt Mạt không ăn sủi cảo, Trang Triều Dương cũng không có việc gì, rất nhanh đã bắt đầu làm sủi cảo, bọc hết mấy loại nhân bánh.
Trong tủ lạnh để không ít, buổi tối ăn sủi cảo, sáng hôm sau Trang Triều Dương đi, lúc đi còn mang theo một ít sủi cảo đông lạnh.
Mạt Mạt dậy cũng rất sớm, ca phẫu thuật của Tôn Nhuy sắp xếp lúc tám rưỡi sáng, Mạt Mạt đến sớm.
Lúc Mạt Mạt đến bệnh viện, Tôn Nhuy đang làm chuẩn bị, cổ vẫn luôn nghển lên, đúng lúc Mạt Mạt nhìn, Tôn Nhuy thấy Mạt Mạt tới, sự vui vẻ trong đáy mắt không phải giả, lại chậm rãi thở dài một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận