Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 791. Tăng Giá 1

Chương 791. Tăng Giá 1Chương 791. Tăng Giá 1
Mạt Mạt nhìn thấy Ngụy Vĩ chạy nước rút 100 mét, Mạt Mạt,..."
Mạt Mạt vốn không muốn đi xem, nhưng thằng nhóc An An này chạy qua đó, bên chỗ đó người rất đông, cả nhà chỉ đành đi theo.
Hướng Hoa đang trả giá cùng chủ sạp hàng, trả giá khí thế ngất trời, bên cạnh còn có Ngô Tiểu Điệp, Ngô Tiểu Điệp triệt để bị anh ta nắm được rồi, đang dịu dàng nhìn Hướng Hoa.
Hướng Hoa kiêng dè có thể đông quá nên không đem người khác tới mà một mình mình tới.
Mat Mat kinh ngạc, khế hỏi Trang Triều Dương,"Hướng Hoa biết giám định?"
Trang Triều Dương nhíu mày, Biết một ít, học từ Hướng Húc Đông."
Mạt Mạt lại mơ màng, Hướng Hoa rốt cuộc là ai? Là trùng sinh ư? Hai là cái gì đây!
Hướng Hoa nhìn trúng một cái bình sứ hoa xanh, Mạt Mạt không hiểu mấy cái đồ này, nhìn dáng vẻ Hướng Húc Đông cả mặt cả cổ thô to đỏ lựng, chắc là món đồ này rất đáng tiền rồi.
Ngụy Vĩ đã len lén chen vào trong, ngồi bên cạnh cái bình mà quan sát, còn chạm tay vào, biểu cảm mê mẩn say sưa, giống như trong lòng đang ôm người đẹp vậy.
Mạt Mạt cảm thấy, những tin ngồi lê đôi mách kiếp trước nghe thấy không he deu là giả, chí ít cũng có chỗ đúng, nhà giàu thích đồ cổ nhất, sau đó mới đến vợ của anh ta.
Cuối cùng Ngụy Vĩ nhíu mày, đặt cái bình xuống, rồi lại chen vào đám người, xoay người đi mất.
Trong lòng Mạt Mạt đã có tính toán, cô càng tin tưởng phán đoán của Ngụy Vĩ hơn, xem ra tên Hướng Hoa này chưa luyện thành tài rồi!
Cái bình này không ít tiền đâu, đòi giá một nghìn, ở thời đại này mà đồ cổ giá một nghìn là giá cao rồi.
Mạt Mạt không có hứng xem tiếp nữa, đưa An An đi ra ngoài luôn.
Vừa hay nhìn thấy Ngụy Vĩ đang ngồi xem hàng ở một sạp mới bày hàng ra, ôm một bình sứ hoa xanh không rời tay, thấy Mạt Mạt, cũng không nói giá, trực tiếp trả năm mươi đồng, rồi kéo Triệu Phong chạy mất.
Mạt Mạt nghệt ra, sao nhìn thấy cô là chạy?
Trang Triều Dương nhìn vẻ mặt nghệt ra của vợ, khóe miệng cười càng ngày càng rộng.
Mạt Mạt nhìn cuối phố, Hướng Hoa đã mua được cái bình đó, đang cẩn thận ôm trên tay.
Mạt Mạt lại nhìn về hướng chạy ban nãy của nhà giàu, cười ha ha, đồ của bạn thì ắt sẽ là của bạn, không phải của bạn thì phí tâm phí sức cũng không được.
Kiếp trước cô nghe nói, nhà giàu có một bình sứ hoa xanh, rất nhiều người muốn mua đều không bán, nói là tự kiếm được, Mat Mạt nhìn thấy Ngụy Vĩ mua được mới nhớ ra.
Hướng Hoa chạy tới nơi này, kết quả không phải của anh ta, Hướng Hoa đến cũng chẳng có tác dụng.
Con người ấy à, phải làm đến nơi đến chốn, đầu cơ trục lợi, hết khôn dồn đến dại.
Nhà Mạt Mạt về nhà, trực tiếp đi tới nhà Trang Triều Lộ, Trang Triêu Lộ cầm hai món đồ mà An An mua lên đặt trong tay ngắm nghía, sau đó lại lấy kính lúp ra quan sát.
Trang Triều Lộ đặt cái ấn xuống, cẩn thận cầm cái quạt lên, đeo găng tay, quan sát dưới ánh sáng mặt trời, quan sát một lúc lâu mới đặt xuống.
Trang Triều Lộ cười nói,"Vận may của An An rất tốt, đều là đồ thật."
An An vui mừng nhảy cang lên,"Cô ơi, đều là đồ thật ạ?”
Trang Triều Lộ nói: "Đều là đồ thật, không đáng bao nhiêu tiên, nhưng cũng có giá trị sưu tập nhất định, sưu tập tâm ba mươi năm thì có thể bán được với giá mười nghìn."
Trang Triều Lộ nói mười nghìn là mười nghìn của thời điểm bây giờ, ba mươi năm sau, chắc có thể bán bảy tám mươi nghìn, cũng đã là không tồi rồi.
An An bỗng nhiên phát hiện ra, kiến thức của cô còn giỏi hơn của Hướng Húc Đông, đuổi theo Trang Triều Lộ hỏi.
Trang Triều Lộ cũng vui vẻ dạy bảo An An, giám định do cổ là nghề tổ gia truyền của nhà họ Trang, trước đây nhà họ Trang có mở tiệm, đồ thật trong tay nhà họ Trang bây giờ đều là do tích lũy từng chút một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận