Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1381. Náo nhiệt 1

Chương 1381. Náo nhiệt 1Chương 1381. Náo nhiệt 1
Đôi đũa trong tay Mễ Mễ rơi trên mặt bàn, sau đó hốt hoảng nhặt lên, Tùng Nhân và An An nhìn về phía Mễ Mễ.
Mạt Mạt hối hận rồi, cô không nên hỏi, đứa nhỏ Mễ Mễ này rất sợ hãi cái từ mẹ này, tay cũng đang run lên, Mạt Mạt nắm tay Mễ Mễ: "Dì không hỏi nữa, không hỏi nữa, Mễ Mễ không sao, ăn cơm đi!"
Mễ Mễ cắn môi, mím chặt môi, vâng một tiếng, cúi đầu ăn cơm, cho đến khi ăn cơm xong, cô bé vẫn luôn ngây người.
Mạt Mạt hối hận cũng đã muộn rồi, cũng may An An là đứa nhỏ chu đáo, vẫn luôn chơi với cô bé.
Buổi tối Mạt Mạt đi xem Mễ Mễ, cô bé ngủ rất không yên, Mạt Mạt ngồi ở cạnh giường, nắm tay cô bé, cô bé tự ngủ một mình như này là đã quen rồi, quá khiến cho người khác đau lòng.
Mãi cho đến khi Mễ Mễ ngủ thoải mái rồi, Mạt Mạt mới buông ra, nhưng vừa thả lỏng tay, cô bé ô ô giống như là đang khóc, Mạt Mạt thở dài, bế cô bé trở về phòng ngủ.
Mễ Mễ và Mạt Mạt nằm trong chăn, lúc này cô bé mới ngủ an ổn, nhưng bàn tay nhỏ vẫn luôn nắm lấy áo Mạt Mạt. Cô vỗ vỗ sau lưng Mễ Mễ, Mạt Mạt nhìn lỗ tai của cô bé, là sau này mới tạo thành, đoán là do mẹ cô bé gây nên.
Mạt Mạt nghĩ như vậy là có căn cứ, nhắc đến mẹ Mê Mê lại sợ hãi, buổi tối lại gặp ác mộng, nhất định là nhớ lại, kết hợp với phản ứng của Lý Chính, Mạt Mạt đã tiếp cận được đáp án.
Sáng hôm sau, Mễ Mễ dậy trước, trợn tròn mắt, nhịn không được đưa tay qua sờ lên mặt Mạt Mạt. Còn chưa đụng tới, Mạt Mạt đã tỉnh, cô bé vội vàng rụt tay về, Mạt Mạt cười: "Chào buổi sáng Mễ Mễ."
Mễ Mễ thấy dì không giận, thở phào một hơi nhẹ đến nỗi không thể nhìn thấy, cười ngọt ngào: "Chào buổi sáng dì."
Mat Mạt xoa tóc Mễ Mễ: "Nằm thêm lúc nữa đi, dì đi nấu cơm."
Mễ Mễ ngồi dậy, sửng sốt, nơi này không phải phòng cho khách, Mạt Mạt kiên nhẫn giải thích, cô bé kinh ngạc, thì ra mỗi tối dì đều sẽ đến nhìn cô bé, trong lòng nhịn không được vui mừng nhảy nhót.
Sau đó ánh mắt của Mễ Mễ lại tối sầm xuống, nếu như mẹ của cô bé như thế này thì tốt biết bao nhiêu, thân hình nhỏ bé run lên, không dám suy nghĩ nữa.
Đứa nhỏ Mễ Mễ này hiểu chuyện, buổi sáng giúp Mạt Mạt lấy bát, rất nghiêm túc chia đữa ra, Mat Mạt hiểu ý cười một tiếng.
Mạt Mạt đi làm phải chuẩn bị tư liệu tham gia hội nghị, thời gian rất cấp bách, hội nghị sẽ họp vào thứ sáu.
Gần đây Thẩm Triết cũng đang chạy khắp nơi, anh ấy cần phải lên sân khấu để diễn thuyết, lần này không chỉ có nghe bên trên truyền đạt nội dung, cũng sẽ mời các xí nghiệp không tệ của các ngành nghe lên diễn thuyết, nói một chút ve tâm nhìn phát triển.
Mấy năm nay xí nghiệp ở đặc khu giống như măng mọc mùa xuân, nhiều vô cùng, trong một toà nhà có mấy công ty, nhận được thư mời, lưng thẳng tắp, bước đi như mang gió, chúng tôi là xí nghiệp được quốc gia thừa nhận.
Mấy ngày tiếp theo thì lại thú vị, nhân viên công ty lúc ăn cơm đều sẽ hỏi, hỏi xem công ty nhà người khác có được mời không?
Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới thứ năm.
Hội nghị chọn địa điểm ở toà cao ốc văn phòng của thành phố Z, không tuyển chọn khu vực cũng là có nguyên nhân, ký túc xá bên này còn đang trong quá trình xây dựng.
Mạt Mạt đã đến công ty từ sớm, đúng bảy giờ xuất phát cùng với Thẩm Triết.
Hội nghị lần này có phóng viên, ở niên đại này, phóng viên đều là của nhà nước, đưa tin chân thật, cũng không giống như đời sau, nhắc đến phóng viên, phần lớn đều sẽ nghĩ đến phóng viên giải trí.
Hội nghị kiểm soát rất nghiêm ngặt, phải xác minh thông tin, đương nhiên, kiểm tra xác minh cũng không có công nghệ cao như đời sau, quét qua là được.
Mạt Mạt và Thẩm Triết đến tương đối sớm, trong hội trường còn chưa có bao nhiêu người, vị trí của Thẩm Triết cũng rất dễ tìm, ở hàng thứ ba, đã rất cao rôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận