Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 915. Cầu mà không được 1

Chương 915. Cầu mà không được 1Chương 915. Cầu mà không được 1
Cầu mà không được 1
Trang Triều Dương nói: "Vợ à, đã nhiều năm như vậy rồi mà giờ em mới nhớ tới để hỏi, cung phản xạ quá dài rồi."
Mạt Mạt lườm anh: "Em vẫn chờ anh giải thích mà, đáng tiếc là không chờ được, chỉ có thể tự mình hỏi thôi."
Trang Triều Dương nhéo mũi Mạt Mạt: "Vợ à, em không thể hoài nghi lòng trung thành của anh như vậy được, trả đũa như vậy là không đúng."
Lỗ tai Mạt Mạt đỏ bừng: "Không lớn không nhỏ, mấy đứa nhỏ đang nhìn kìa."
Trang Triều Dương cười: "Bọn nhỏ biết nhìn thời thế lắm, đã chạy ra sân sau chơi rồi."
Mạt Mạt quay đầu lại nhìn, bọn nhỏ mới vừa nãy còn đứng sau lưng giờ đến cái bóng cũng không thấy, Mạt Mạt chụp tay Trang Triều Dương: "Nói đi, đồ nội thất với đồ cổ anh giấu ở đâu."
Trang Triều Dương cầm tay vợ: "Còn đang ở Dương Thành, ở trong tầng hầm của một ngôi nhà."
Mạt Mạt: "Hầm à? Anh có chắc là đồ nội thất và đồ cổ đặt trong đó nhiều năm như vậy là sẽ không bị hư hại không?”
Trang Triều Dương giải thích: "Yên tâm đi, nhà họ Trang làm gì chứ? Là tiệm cầm đồ đấy, đương nhiên có phương pháp bảo quản đồ cổ của mình. Căn hầm đó được xây dựng chủ yếu là để bảo quản đồ cổ."
Mạt Mạt vẫn không yên lòng: "Anh không sợ người khác phát hiện ra à?"
Trang Trieu Dương nói: "Yên tâm đi, nơi đó chỉ có ông ngoại biết thôi. Năm trước chúng ta trở về Dương thành anh cũng có ghé qua xem, đồ đạc vẫn ổn cả, lần này tranh thủ lúc nào đó rồi vận chuyển đồ đạc vê."
Mạt Mạt nghe không có việc gì, thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói: "Vẫn không nên đâu, chúng ta không ở lại trong nhà này, đặt nhiều đồ cổ như vậy không an toàn. Mặc dù hàng rào rất cao nhưng không chịu nổi mấy tên trộm để mắt tới đâu, nếu chưa cần thiết thì trước mắt cứ để đó đã, chờ sau này rồi lại nói sau."
Trang Triều Dương nói: "Được, nghe lời em."
Mạt Mạt nhìn căn nhà: "Đến mùa hè rồi chúng ta dọn dẹp căn nhà này một chút, đến lúc được nghỉ thì chuyển đến đây ở, mùa hè ở đây nhất định sẽ rất mát."
Trang Triều Dương: "Được, việc này cứ giao cho anh.”
Mạt Mạt gật đầu: "Dạ."
Khóe mắt Mạt Mạt nhìn thấy Tùng Nhân đang nằm sấp trên tường, duỗi đầu nhìn lén phía bên này, bật cười: "Đừng nhìn lén nữa, cũng trễ rồi, chúng ta phải đi ăn cơm thôi. Mấy đứa không đói bụng à?"
Tùng Nhân bị phát hiện, Mạt Mạt còn nghe được giọng nói của An An: "Em nói rồi mà, đầu anh to như vậy nhất định sẽ bị phát hiện, để em lên thì tốt rồi."
Tùng Nhân xoa đầu An An thật mạnh: "Đầu em cũng không nhỏ đầu, còn không biết xấu hổ nói anh nữa."
An An hét lên: "Mẹ ơi, anh trai bắt nạt con."
Tùng Nhân trợn trắng mắt, em trai càng lớn thì càng ít nói hơn, nhưng lại thành tên đụng cái gì cũng mách, nhưng cậu vẫn rất thương em trai mình.
Trang Triều Dương bế cậu út lên: "Nếu anh trai bắt nạt con thì con bắt nạt lại là được rồi, bé trai mà đụng gì cũng mách như vậy không hay đâu."
An An vòng tay ôm cổ cha: "Cha, cha đã nói với An An, đánh không lại anh trai thì cứ mách."
Trang Triều Dương nghẹn họng: "Cha có nói như vậy à?"
An An bĩu môi: "Mẹ có thể làm chứng."
Trang Triều Dương thấy vợ gật đầu, ho khan một tiếng: "An An là em trai, thật ra mách cũng được."
Tùng Nhân cạn lời: "Cha ơi, lập trường của cha đâu rồi?"
Trang Triều Dương: "Lập trường có ăn được không?”
Tùng Nhân: "..."
Mạt Mạt bật cười thành tiếng, Trang Triều Dương mà chơi xấu thì không có ai là đối thủ.
Trang Triều Dương bế đứa con trai út, Mạt Mạt lấy chìa khóa. Vừa ra đến sân trước liên nghe thây ngoài cửa có người nói: "Lần trước tôi đến thấy cửa còn khóa, lần này cửa đã mở ra rồi. Nhất định là có người, tôi nhìn trúng căn nhà này rồi đấy."
Hướng Hoa nói: "Ông Flo tỉnh mắt thật."
Flo chống gậy, được tâng bốc như vậy ông ta rất vui: "Hoa, nếu anh giúp tôi mua được căn nhà này, tôi sẽ cân nhắc nhập hàng của bên anh."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận