Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1047: Đao Thiện, Để Đao Bay Lên Trước!

Chương 1047: Đao Thiện, Để Đao Bay Lên Trước!
Thế nên cho dù cây nhỏ luôn tản ra thiện ý, trong lòng Tống Thư Hàng vẫn duy trì cảnh giác.
Hắn đạp hoa sen đen đi tới sau lưng cây nhỏ, dùng cành cây kia làm bút, đặt ở trên thân cây nhỏ.
Hầy, nên viết cái gì bây giờ? Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tống Thư Hàng ký tên cho người khác...
Hay là viết đạo hiệu của mình lên? Nhưng mình có đến sáu đạo hiệu, viết cái nào đây?
Thôi thì cứ viết hai chữ Bá Tống trên thánh ấn vào vậy? Nhưng làm thế có qua loa quá không?
A ha, chi bằng viết lời chúc gì đó đi, dù sao cây thụ yêu này cũng là tu luyện giả đầu tiên xin chữ ký của hắn mà.
“Ngươi tên gì?”
Vì vậy Tống Thư Hàng lên tiếng hỏi.
“Mễ Lộ Lộ, ta tên là Mễ Lộ Lộ!”
Cây thụ yêu nhỏ vui vẻ trả lời.
Cái tên này nghe có vẻ không giống tên phương Đông lắm, lẽ nào thụ yêu nhỏ có huyết thống của yêu tinh phương Tây sao?
Tuy trong đầu có nghi hoặc nhưng Tống Thư Hàng vẫn nhấc bút, viết một lời chúc đơn giản lên thân của Mễ Lộ Lộ: Chúc Mễ Lộ Lộ sinh trưởng khỏe mạnh, càng lớn càng tươi tốt!
Tên này vốn là thụ yêu, chúc thế này chắc không sai đâu.
Sau khi viết xong câu chúc, Tống Thư Hàng đang định nhấc bút viết đạo hiệu của mình lên trên thân thụ yêu thì ngay lúc này, thánh ấn trong cơ thể lại đột nhiên xuất hiện trên tay hắn.
Tống Thư Hàng nhìn thánh ấn, chẳng lẽ thứ này còn có chức năng như con dấu nữa ư?
Hay là... thử xem sao?
Nghĩ xong, Tống Thư Hàng giơ thánh ấn lên rồi đóng vào trên thân Mễ Lộ Lộ một cái.
Bụp!
Thánh ấn in vào thân Mễ Lộ Lộ, để lại một dấu ấn chói mắt trên đó. Dấu ấn tản ra ánh sáng mờ nhạt, mãi vẫn không biến mất.
Đồng thời thụ yêu Mễ Lộ Lộ cũng bị thánh ấn “đóng” bay đi! Rõ ràng Tống Thư Hàng chỉ giơ thánh ấn đóng dấu một cái lên thân nó, không ngờ Mễ Lộ Lộ lại bay ra ngoài như bị một luồng sức mạnh cực lớn vỗ trúng.
Thân thể nó xoay tròn, quay tít về phương xa, đồng thời còn phát ra tiếng kêu hoảng hốt:
“A a a a a!”
Mặc dù thân cây của Mễ Lộ Lộ chỉ cao một mét nhưng phần rễ của nó lại dài hơn sáu mươi mét, vậy nên khi nó xoay tròn bay múa, chẳng mấy chốc đã hình thành một trận lốc xoáy cuồng bạo cuốn sạch xung quanh.
Chốc lát sau, thân hình Mễ Lộ Lộ càng bay càng xa, đứng ở đây vẫn loáng thoáng nghe được tiếng kêu vui vẻ của nó từ trong hư không truyền tới:
“Cảm ơn ngài, Bá Tống Huyền Thánh! Cảm ơn ngài, ta thật sự rất vui khi gặp được ngài!”
Nó biết Bá Tống Huyền Thánh dùng thánh ấn đóng dấu cho nó, đây chính là một phúc lợi thật lớn, cho nên mặc dù bị thánh ấn đóng bay đi nhưng nó vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Khóe miệng Tống Thư Hàng co giật liên hồi.
...
Sau khi Mễ Lộ Lộ bị “đóng” bay đi, thân hình của Tống Thư Hàng cũng ngã bay ra ngoài.
Uy lực của trận lốc xoáy do Mễ Lộ Lộ tạo ra không hề yếu chút nào.
May là Mễ Lộ Lộ đã bị đánh bay đi mất, nếu để nó thấy bộ dạng chật vật lúc này thì chắc chắn hình tượng Bá Tống Huyền Thánh cao lớn trước đó sẽ sụp đổ mất thôi.
Vừa thấy Tống Thư Hàng ngã bay ra, Tô Thị A Thập Lục lập tức điều khiển độn quang bay vèo đến bên cạnh để đỡ lấy hắn.
“Có sao không?”
Tô Thị A Thập Lục hỏi.
“Không sao, chỉ là chân hơi nhũn ra thôi.”
Tống Thư Hàng cười trừ nói:
“Không ngờ thánh ấn lại có uy lực đáng sợ như vậy... Chỉ đóng dấu nhẹ một cái mà đã có thể đánh bay thụ yêu tứ phẩm đỉnh phong, nếu như ta dùng toàn lực nện thánh ấn vào người khác thì uy lực sẽ lớn đến mức nào nhỉ?”
“Không biết, trong tài liệu cũng không có ghi lại chuyện này, bởi vì từ trước tới này, chưa từng có vị Huyền Thánh nào dùng thánh ấn của mình nện người khác cả.”
Tô Thị A Thập Lục đáp lời.
Dù sao cơ hội thành thánh cũng chỉ có một lần, nếu như thánh ấn bị đập hỏng rồi thì có ai biết sửa lại bằng cách nào đâu chứ? Hơn nữa các vị Huyền Thánh còn có rất nhiều pháp khí, pháp khí chuyên dùng để đập người cũng ra đa dạng, nào là phiên thiên ấn này, càn khôn quyển (vòng càn khôn) này, kim bản chuyên (viên gạch vàng) này. Cho nên các vị Huyền Thánh cũng không cần lấy thánh ấn đi đập người.
“Lần tới tìm người thử xem.”
Tống Thư Hàng cười nói, không chừng thánh ấn sẽ trở thành một trong những đại sát chiêu của hắn thì sao.
“Đừng nói nhiều nữa... Chúng ta phải tăng nhanh tốc độ thôi.”
Tô Thị A Thập Lục trầm giọng nói:
“Vốn dĩ ta đủ sức mang ngươi đi đến mục tiêu, nhưng mới vừa rồi bị cây thụ yêu kia làm chậm trễ thời gian, ta cảm giác độn quang của bản thân sắp không chịu nổi rồi.”
“Ể?”
Trong lòng Tống Thư Hàng chợt dâng lên một loại dự cảm không ổn.
“Thư Hàng, nắm chặt vào.”
Tô Thị A Thập Lục đưa tay bắt lấy tay phải của Tống Thư Hàng, sau đó cô dốc toàn lực vận chuyển độn quang, tốc độ của bảo đao dưới chân lập tức tăng lên tới cực hạn.
Tốc độ ngự đao phi hành điên cuồng tăng lên, càng lúc càng nhanh!
Tống Thư Hàng hít một hơi, ánh mắt nhìn xuống dưới chân mình. Ở nơi đó, độn quang do Tô Thị A Thập Lục ngưng tụ ra đang thu nhỏ lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Toi rồi!
Ta nói rồi mà, loại đoản đao, phi kiếm cỡ nhỏ thế này thật sự chẳng đáng tin chút nào đâu! Qua vài ngày nữa ta phải đặt làm một thanh cự đao bản to, dùng để luyện tập ngự đao phi hành mới được.
...
Diện tích của độn quang dưới chân càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thu nhỏ lại chỉ bằng diện tích của một chiếc laptop cỡ nhỏ bình thường.
Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục phải đành đứng sát vào nhau.
“Còn bao lâu nữa thì mới đến vậy?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Đến rồi, giờ chúng ta đáp xuống ngay đây! Nắm chặt ta nhé, lúc đáp xuống sẽ tăng tốc lần nữa đấy.”
A Thập Lục cắn răng nói.
Tống Thư Hàng còn chưa kịp nói gì thì phi đao của A Thập Lục đã bay thẳng xuống dưới, còn kích thích hơn cả trò nhảy bungee nữa.
Hốc mắt của Thư Hàng đã ươn ướt...
Cảm giác như đang hứng chịu tai nạn rơi máy bay ấy.
Đồng thời Tống Thư Hàng bất đắc dĩ đưa tay ôm lấy Tô Thị A Thập Lục ở phía trước, lúc này nếu không ôm Thập Lục thì hắn sẽ bị văng ra khỏi phi đao mất.
Nhưng lúc hắn ôm A Thập Lục, tư thế ôm thế nào lại là một vấn đề khá lúng túng. Thứ nhất là do chênh lệch về chiều cao giữa hai người, tay của Tống Thư Hàng cũng không biết phải để đâu mới ổn. Thứ hai, tay trái của Tống Thư Hàng vẫn còn ở chỗ Bạch Tôn Giả, hắn chỉ có thể dùng tay phải mà thôi.
Cuối cùng Tống Thư Hàng chỉ đành cố gắng cong người, dời tay phải xuống, dùng một cánh tay ôm ngang hông A Thập Lục.
Tốc độ Tô Thị A Thập Lục đáp xuống càng lúc càng nhanh.
“Vẫn chưa đủ, chuẩn bị tình thần nhé, ta phải nhanh hơn chút nữa.”
A Thập Lục lên tiếng nói.
Trước khi độn quang dưới chân hoàn toàn biến mất, cô phải hạ xuống một độ cao an toàn sau đó lại ổn định bảo đao, cuối cùng là đáp xuống bình an.
“Còn muốn nhanh hơn nữa á?”
Tống Thư Hàng hít thở thật sâu, hàm răng cắn chặt lại.
Được rồi, nếu chỉ nhanh hơn một chút thì hắn vẫn có thể chịu đựng được.
...
Một lát sau~
“A a a a a!”
Tống Thư Hàng thật mất mặt mà phát ra một tràng tiếng thét chói tai.
Vốn là với năng lực nhẫn nại của bản thân, hắn cắn răng vẫn có thể chịu đựng được mức độ kích thích còn hơn cả nhảy bungee như vầy.
Nhưng đúng lúc này, Bạch Tôn Giả trong thiên kiếp thế giới lại bắt đầu cày thiên kiếp, thế có chết không chứ. Tay trái không ngừng truyền tới từng đợt tê dại do thiên lôi gây ra, cảm giác tê dại này đã biến thành cọng cỏ cuối cùng đè chết Tống lạc đà.
Dưới sự kích thích của điện giật và nhảy bungee, Tống Thư Hàng đã mất mặt hét lên thất thanh.
A, sao hôm nay ta xui xẻo thế không biết!
Dưới sự khống chế chuẩn xác của Tô Thị A Thập Lục, Tống Thư Hàng và cô đã hạ cánh an toàn.
Nơi hai người đáp xuống là một bãi cỏ ở lưng chừng núi, thật ra chỗ này đã cách đại học Giang Nam khá xa rồi.
Hai chân Tống Thư Hàng như nhũn ra, điện giật công thêm nhảy bungee từ trên cao xuống thật sự là quá CMN kích thích, kích thích đến mức nói không nên lời luôn ấy.
Đồng thời Tống Thư Hàng chợt nhớ tới một chuyện rất đắng lòng, đó là hắn còn có con rối ngân long kia mà. Lúc độn quang của Tô Thị A Thập Lục bắt đầu không chịu nổi, hắn nên lấy con rối ngân long ra trước mới đúng.
Nhưng bây giờ có nhớ ra con rối ngân long thì cũng đã quá muộn rồi.
“Khá hơn chút nào chưa?”
Tô Thị A Thập Lục hỏi thăm, mặt cũng đỏ lên.
“Để ta nghỉ ngơi chút nữa đã, vừa rồi Bạch tiền bối lại độ kiếp, tay trái vẫn còn đang tê dại.”
Tống Thư Hàng giải thích.
“Ừ.”
Tô Thị A Thập Lục lanh lợi gật đầu đáp:
“Nếu bây giờ ngươi không thể động đậy, vậy ta nói về phương pháp ngự đao phi hành và thuật ngự đao cho ngươi nghe trước nhé.”
“Bất kể ngự kiếm phi hành hay là thuật ngự đao, bước đầu tiên cần làm chính là để cho bảo đao hoặc là phi kiếm bay lên. Thư Hàng, ngươi định dùng vũ khí nào để tu luyện ngự đao phi hành vậy?”
Muốn sử dụng ngự đao phi hành hoặc là thuật ngự đao thì không thể dùng đao bình thường để tu luyện được. Nhất định phải dùng phi kiếm hoặc bảo đao chuyên biệt, trên đó phải có trận pháp và phù văn riêng biệt, đồng thời còn dùng tài liệu đặc thù để chế tạo thành. Ngay cả phi kiếm dùng một lần của Bạch Tôn Giả thì trên đó cũng có khắc rõ trận pháp phù văn độc môn.
Tống Thư Hàng lấy hai thanh vũ khí từ trong vòng tay không gian ra.
Một thanh là bảo đao Bá Toái, đao này là chí bảo truyền từ đời này qua đời khác của Nguyệt Đao Tông năm đó. Đao dài ba thước ba tấc, dùng lôi trì trọng kim chế tạo thành, chí dương chí cương, trình độ cứng rắn hơn xa bảo đao cùng cấp. Lưỡi đao rất sắc bén, có thể chém đứt thân thể của tu sĩ tứ phẩm, được coi là cực phẩm trong lớp bảo binh cùng cấp bậc.
Một thanh khác là kiếm nhỏ màu đen, đây là phi kiếm do Vô Cực Ma Tông chế tác, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn cấp bậc tứ phẩm. Lúc trước Cảnh Mạch Đà Chủ của Vô Cực Ma Tông đuổi giết Tống Thư Hàng, kết quả bị Tống Thư Hàng dẫn tới chỗ Bạch Tôn Giả rồi giết ngược lại, thanh phi kiếm này chính là chiến lợi phẩm.
Đao là bảo đao, kiếm là phi kiếm, đều có thể tu luyện phương pháp ngự đao (kiếm) phi hành.
Tống Thư Hàng cầm lấy bảo đao Bá Toái:
“Dùng nó để luyện tập vậy.”
Thứ nhất là vì phương pháp mà Tô Thị A Thập Lục muốn dạy hắn chính là ngự đao phi hành, đương nhiên lúc luyện tập phải dùng đao rồi.
Thứ hai, phẩm chất của bảo đao Bá Toái vượt xa tiểu kiếm đen tuyền kia, hơn nữa nó là bảo binh mà Tống Thư Hàng vẫn thường dùng, lúc khống chế sẽ quen tay hơn.
Thứ ba, thể tích của bảo đao Bá Toái lớn hơn tiểu kiếm màu đen rất nhiều, điểm này rất quan trọng. Giẫm trên Bá Toái sẽ có cảm giác an toàn hơn là giẫm trên tiểu kiếm màu đen.
“Bước đầu tiên phải làm sao?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Đối với người mới học, nếu bảo đao dùng để luyện tập không phải là pháp khí bản mệnh, vậy cần phải tiến hành bước “đao thiện” trước. Chính là dùng phương pháp tương tự như thuật minh tưởng để câu thông với bảo đao, đồng thời rót chân khí vào trong bảo đao, xây dựng mối liên hệ với nó. Nếu như ngươi đã lĩnh ngộ đao ý, thế thì trong lúc rót chân khí vào, ngươi cũng nên rót cả đao ý của bản thân vào trong bảo đao, như vậy thì quá trình “đao thiện” sẽ thuận lợi hơn.”
“Sau khi hoàn thành đao thiện, bước thứ hai chính là dùng hư đan của tu sĩ tứ phẩm phối hợp với tiên thiên chân nguyên, kích hoạt phù văn và trận pháp khắc trong bảo đao để đao bay lên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận