Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1425: Thận Long hình như rất đáng thương

Chương 1425: Thận Long hình như rất đáng thương
Vô Cực Ma Tông là một tông môn ma đạo nổi danh trong tu chân giới, có thế lực khổng lồ, đương nhiên cũng có người tới tham dự Thực Tiên yến, chỉ có điều trong vòng đấu lôi đài trước đó Tống Thư Hàng không để ý đến thân phận đệ tử Vô Cực Ma Tông của thiếu niên này mà thôi.
“Đôi khi duyên phận là một thứ thật diệu kì.” Tống Thư Hàng xoa cằm nói.
Thi cũng xoa cằm theo: “Bá Tống tiền bối biết hắn à?”
“Không biết, nhưng ta biết tông môn của bọn hắn. Ta còn kết thù với một tên trong đó cơ mà.” Tống Thư Hàng nói.
Khi họ đang nói chuyện thì đệ tử Vô Cực Ma Tông nọ giơ cao hai tay, chuẩn bị nghênh đón thắng lợi của mình.
Thiếu niên của Vô Cực Ma Tông lúc này cũng đã mỏi mệt tột cùng, thân thể suy yếu, kiên trì chống đỡ suốt từ trong trận hỗn chiến đến giờ làm tinh thần lực và chân khí của hắn sắp cạn kiệt rồi.
Nhưng hắn đã trở thành người chiến thắng sau cùng, hết thảy đều đáng giá.
Ở bên ngoài, sư phụ của hắn đã sẵn sàng để vỗ tay ngợi khen hắn.
“Ra ngoài đi, Thi, đến lúc gặt đầu người rồi.” Tống Thư Hàng nói với bé Thi.
Thi nghi ngờ nói: “Ủa? Bá Tống tiền bối có thù với nhà hắn cơ mà?”
Cô bé còn tưởng Tống Thư Hàng muốn đích thân ra tay nữa chứ.
“Nói sao nhỉ? Dù sao ta cũng là nhân vật hàng tiền bối rồi, ra ngoài ức hiếp một tu sĩ nhị phẩm cỏn con thì mất mặt lắm.” Tống Thư Hàng đáp.
Thi gật đầu, cô bé hiểu ra rồi: “Bá Tống tiền bối, ta sẽ mang thắng lợi về cho ngươi!”
“Đi đi, Thi, quyền quyết định nằm trong tay ngươi đó!” Tống Thư Hàng vén chăn lên, tay phải vỗ nhẹ lên người Thi một cái.
Tống Thư Hàng không sử dụng các thủ pháp cao minh như cách không truyền lực, bởi vì hắn cũng không biết những thủ đoạn này.
Nhưng trên người Thi đã có một cái “ thánh ấn Bá Tống” Bây giờ cô bé không nhận ra thánh ấn này nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến hiệu quả của nó cả. Thông qua thánh ấn, Tống Thư Hàng có thể truyền một ít linh lực cho Thi để tăng cường sức chiến đấu của cô bé bất cứ lúc nào.
Tất nhiên không cần dùng cách này là tốt nhất, bởi vì Thi hi vọng mình thắng trận đấu này bằng thực lực chứ không phải do gian lận mà.
Vốn định tặng Thi thêm một tầng đao ý khôi giáp lên người, nhưng ngẫm lại một chút thì thôi quên đi vậy. Tống Thư Hàng thầm nghĩ.


Thiếu niên Vô Cực Ma Tông giơ cao hai tay để chuẩn bị nghênh đón thắng lợi, nhưng chờ mãi chờ mãi vẫn chưa được đưa ra khỏi không gian chiến đấu.
Kì quái, chẳng lẽ ta chưa phải là người chiến thắng cuối cùng ư? Thiếu niên Vô Cực Ma Tông nghệt mặt ra.
Đúng lúc này thì hắn cảm nhận được một đạo khí tức đến từ sau lưng mình.
Hắn quay lại thì thấy một cô bé hơn mười tuổi đứng cách mình không xa.
“Sao lại như thế? Sao vẫn còn người được chứ?” thiếu niên Vô Cực Ma Tông trừng to mắt nhìn Thi chằm chằm.
Con nhóc này mọc ở đâu ra vậy?
Không thể thế được, không gian chiến đấu chỉ lớn có bằng này, đã thế lại còn phẳng tít, lấy đâu ra chỗ mà ẩn thân cơ chứ?
Chẳng lẽ trong cuộc hỗn chiến này có gì mờ ám à?
Đối diện với hắn, Thi chẳng nói một lời mà tạo thế chuẩn bị cho chưởng pháp. Cô bé đạp mạnh chân phải xuống đất, thân hình lao vụt tới chỗ thiếu niên Vô Cực Ma Tông như một mũi tên.
Khi đến gần, hai tay nó vung lên, một bộ chưởng pháp liên hoàn ập tới thiếu niên nọ như mưa rào.
Thiếu niên Vô Cực Ma Tông đã gần như kiệt sức, tinh thần lực và chân khí đều đã rơi vào tình trạng lực cũ dùng hết, lực mới chưa sinh. Hắn chỉ có thể cố gắng ngăn chặn chưởng của Thi và dốc sức né tránh.
“Đáng ghét, lúc nãy ngươi trốn ở đâu?!” thiếu niên Vô Cực Ma Tông giận dữ quát lên.
Thân thể Thi bắt đầu rơi xuống, cô bé xoay một vòng xinh đẹp giữa không trung rồi vươn chân quét ngang về phía thiếu niên.
Thiếu niên chỉ đành nhảy lùi ra phía sau.
“Ta vẫn luôn ở sau lưng ngươi.” Thi bình tĩnh đáp lời.
Trong mắt thiếu niên Vô Cực Ma Tông ánh lên sự quyết tâm. Ban nãy hắn trúng liền mấy chưởng trong bộ chưởng pháp như bão táp của Thi, bùa phòng ngự nhị phẩm trong thể nội suýt nữa đã bị đánh vỡ.
Không thể tiếp tục như vậy được, nếu không hắn sẽ thực sự bị con nhãi ranh này đá ra khỏi không gian chiến đấu.
Nhảy bật ra sau, chưa kịp hạ xuống, trên người thiếu niên Vô Cực Ma Tông đã xuất hiện dòng lưu động chân khí mãnh liệt.
Là công pháp bùng nổ trong thời gian ngắn hay là khôi phục linh lực dựa vào pháp khí gì đây?
“Đáng tiếc, đáng lẽ ngươi nên tấn công ngay từ lúc ta còn chưa phát hiện ra ngươi mới phải. Bây giờ ngươi đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng rồi.” Thiếu niên Vô Cực Ma Tông nói.
Bây giờ chân khí toàn thân hắn đã khôi phục hơn một nửa, tuy chưa trở lại trạng thái tốt nhất, nhưng đối phó với một cô bé vừa bước chân vào nhị phẩm thì dễ như trở bàn tay.
“Ta còn chưa tấn công thì đã bị ngươi phát hiện rồi đấy chứ.” Thi thở hắt ra, đồng thời khí thế trên người cô bé cũng liên tục tăng lên.
Từ cảnh giới vừa chập chững vào nhị phẩm, vọt thẳng lên đàn điền thứ tư của nhị phẩm – Long Khu đan điền.
Đồng thời sau lưng cô bé xuất hiện hư ảnh Thần Kình, đó là một lượng lớn lực lượng công đức hiện thành hình.
Đây là món quà do Bắc Phương Đại Đế và Kình Thánh Cật Qua Thánh Quân ban tặng.
Thiếu niên Vô Cực Ma Tông nhíu mày, không ngờ cô bé này mà cũng biết giấu thực lực sao? Chỉ e là món ăn sắp tới tay lại bay mất rồi.
Phải liều một chuyến ư?
Nếu như hắn có thể giành được chiến thắng thì khi trở về Vô Cực Ma Tông sẽ có nhiều tài nguyên bồi dưỡng, cho dù bị thương thì cũng được sự chữa trị tốt nhất.
Liều một phát đi, mô tô biến thành ô tô!
Nghĩ tới đây, khí thế trên người thiếu niên Vô Cực Ma Tông lại tăng lên, hắn chuẩn bị thi triển một bí thuật có khả năng tạo thành tổn thương rất lớn cho cơ thể.
Ngay khi hắn định thi triển bí thuật thì sau lưng Thi, đối diện với hắn, có một người đàn ông lật tấm chăn ra.
Trước đó người đàn ông này không hề có cảm giác tồn tại, nhưng ngay sau khi hắn lật chăn lại tỏa ra một luồng mị lực khiến cho ai cũng phải chăm chú ngắm nhìn… thiên hạ không ai không biết ngài!
Bá Tống Huyền Thánh, Bá Nho Huyền Ma!
Tống Thư Hàng giữ nguyên trạng thái nhắm mắt, khi thiếu niên Vô Cực Ma Tông chuẩn bị thi triển bí pháp thì hắn đứng dậy rồi mở trừng mắt ra.
Trong đôi mắt ấy lấp lánh ánh sáng kì dị.
Không xong rồi!
Trong lòng thiếu niên Vô Cực Ma Tông kêu to không ổn. Đôi mắt của Bá Nho Huyền Ma ẩn giấu sức mạnh đánh sợ vô cùng. Phàm là vật bị hắn nhìn một cái thì hòn đá hay gốc cây cũng có thể mang thai!
Ta bị nhìn rồi, ta bị Bá Nho Huyền Ma nhìn rồi!
Sắp mang thai rồi sao?
Thiếu niên Vô Cực Ma Tông cúi đầu nhìn xuống theo bản năng, né tránh ánh mắt của Tống Thư Hàng.
Ngay trong nháy mắt hắn cúi đầu, bé Thi phát động tấn công, một bộ chưởng pháp xinh đẹp nhưng uy lực mạnh mẽ liên tục được thi triển.
Thiếu niên Vô Cực Ma Tông bị cuốn vào luồng chưởng của bé Thi, bay lên lơ lửng.
Thi bước theo bộ pháp huyền diệu, hết chưởng này đến chưởng khác tung ra, dội về phía thiếu niên kia.
Thiếu niên không có sức phản kháng, bị đánh bay giữa không trung, ăn đòn liên tục hệt như một con thú bông.
Sau lưng hắn, Tống Thư Hàng gật đầu.
Hắn không ác ôn đến mức đi sử dụng ánh nhìn mang thai, hắn chỉ mở to mắt nhìn thân mật thiếu niên một cái thôi mà. Thiếu niên kia nghĩ gì làm sao mà trách hắn được?
Thấy Thi đã nắm chắc phần thắng, Tống Thư Hàng nhẹ nhàng vỗ cho mình một chưởng.
Keng!
Phù văn phòng ngự nhị phẩm ẩn trên người vỡ tan, hắn bị đá ra ngoài, về lại chỗ của mình.

Thấy Tống Thư Hàng xuất hiện trở lại, Vũ Nhu Tử cười nói: “Tống tiền bối, cuối cùng thì ngươi cũng ra rồi.”
“Chà ~” Tống Thư Hàng thở dài: “Chung quy là tại ta mềm lòng, đúng thời khắc quyết định thì lại không nhẫn tâm ức hiếp mấy đứa nhỏ chưa đến hai mươi tuổi.”
Rõ ràng ta cũng chỉ là một thằng nhóc mới mười tám tuổi, sao ta cảm thấy tâm tính của mình đã già nua quá vậy?
Rốt cuộc là vì nhập mộng ảnh hưởng đời hành của Thông Nương? Hay là nhập mộng bị Thiên Đế tác động? Hay là cộng thêm cả nhập mộng trải nghiệm cuộc đời của Sở Sở nữa đây?
Tống Thư Hàng cảm thấy tâm tính của mình già nua lắm rồi.
Người còn trẻ mà lòng già quá đỗi.
Bây giờ hắn thấy mấy người từ hai mươi tuổi trở xuống chẳng khác nào con cháu trong nhà.
Thậm chí nhìn bé Thi còn thấy như nhìn cháu gái!
Tâm thái này đáng sợ biết chừng nào chứ!
Tống Thư Hàng vuốt mặt: “Rõ ràng là mình còn trẻ mà.”
“Ừa, bây giờ Tống tiền bối còn trẻ lắm, chí ít thì bề ngoài trông rất trẻ.” Vũ Nhu Tử cười khanh khách.
Tống Thư Hàng rơi lệ chứa chan: “Lúc Vũ Nhu Tử an ủi ta chỉ cần nói nửa câu đầu thôi là được rồi.”
Đồng thời, hắn nhìn sang Tô Thị A Thập Lục bên cạnh mình: “Thập Lục vẫn chưa tỉnh à? Mùi thơm của Thực Tiên yến cũng không thể gọi cô ấy tỉnh dậy sao?”
“Có thể là vì bây giờ trên bàn mới có món nguội, chưa tỏa ra mùi hương nồng nàn nên Thập Lục còn chưa ngửi thấy ấy mà.” Vũ Nhu Tử nói.
Bạch long tỷ tỷ dõi mắt nhìn về phương xa: “Thèm ăn ngựa quá.”
Cô nhìn thấy bên ngoài Thực Tiên yến có môt con thiên mã trông rất quen đang cúi đầu gặm cỏ ~
Tống Thư Hàng: “…”
“À đúng rồi Thư Hàng, ngươi có biết Thận Long không?” giọng nói dịu dàng của bạch long tỷ tỷ lại vang lên.
Tống Thư Hàng gật đầu nói: “Ta đã từng nghe câu chuyện về Thận Long, có phải nó là hậu duệ được sinh ra từ tình yêu vượt qua giống loài giữa rắn và chim trĩ không?”
“Có cả truyền thuyết như vậy nữa à? Sao ta lại không biết nhỉ?” bạch long tỷ tỷ nói với vẻ hoài nghi: “Thận Long mà ta nói là một biến chủng của giao long, am hiểu thận khí huyễn thuật. Huyễn thuật của bọn chúng thậm chí có thể lấy giả tráo thật, đặc biệt là khi kết hợp với thực tại ảo của thất phẩm thì sẽ đạt tới một trình độ không sao tưởng tượng được.”
Tống Thư Hàng yên lặng gật đầu, lại được mở mang tầm mắt rồi.
Nhưng tự nhiên bạch long tỷ tỷ nói chuyện về Thận Long với hắn là muốn nhắc nhở hắn chuyện gì sao?
Chẳng lẽ việc thức tỉnh của A Thập Lục có liên quan đến Thận Long à?
“Huyết mạch Long tộc trong thể nội của A Thập Lục là huyết mạch Thận Long sao?” Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch long tỷ tỷ lắc đầu: “Không phải, chỉ là ta cảm ứng được khí tức của Thận Long thôi. Tí nữa các ngươi ăn uống cho cẩn thận, đừng có nuốt cả Thận Long vào bụng.”
“Thận Long bị Biệt Tuyết Tiên Cơ làm thành món ăn à?” Tống Thư Hàng nghi ngờ hỏi.
“Nói thế nào nhỉ? Thận Long có một sở thích, ấy là dùng huyễn thuật biến mình thành thức ăn ngon, dụ dỗ các sinh vật khác nuốt mình vào.” Bạch long tỷ tỷ đáp.
Tống Thư Hàng: “Móa!”
Trên thế gian này có cả loại sinh vật chán sống như vậy nữa sao?
Boss trùm nhà Phật năm xưa cũng chỉ cắt thịt mình nuôi chim ưng thôi, thế mà Thận Long còn biến bản thân thành đồ ăn luôn à?
Tộc Thận Long có thú vui tao nhã như thế mà còn chưa tuyệt chủng, quả đúng là kì tích.
“Tộc Thận Long sớm muộn cũng biến thành sinh vật được bảo tồn trong sách đỏ mất.” Tống Thư Hàng nói.
Bạch long tỷ tỷ cười bảo: “Không phải như ngươi tưởng tượng đâu. Thận Long thích biến thành món ngon dụ sinh vật khác nuốt vào bụng, nhưng chúng nó sẽ không chết mà chỉ tạm thời kí sinh trên người sinh vật thôi. Sau đó bọn chúng sẽ dùng huyễn thuật để tác động các sinh vật đó, tạo nên một thế giới thận khí, cho sinh vật thỏa mãn hết thảy nguyện vọng cuộc đời trong thế giới do huyễn thuật tạo ra. Khi sinh vật bị kí sinh chịu ảnh hưởng của huyễn thuật, Thận Long có thể lấy được một loại năng lượng cần thiết cho tu luyện từ thân chúng.”
“Đó chẳng phải là Mộng Yểm sao?!”
Trong truyền thuyết, Mộng Yểm sẽ khiến con người đạt được thỏa mãn 18+ thông qua mộng cảnh, từ đó hấp thụ tinh khí của bọn họ.
Thận Long thì thỏa mãn được hết thảy mọi nguyện vọng của người bị kí sinh, có vẻ cao cấp hơn một chút.
Nguyện vọng gì cũng có thể được thỏa mãn trong cảnh mộng, dù là vô địch thiên hạ, giàu nhất thế giới, mở Thủy Tinh cung, trở thành Thần Sáng Thế, hay là hủy diệt thế giới, trải nghiệm một vạn kiểu chết khác nhau…
Tống Thư Hàng cảm thấy Thận Long nhất định là rất hợp với Tam Lãng tiền bối.
Trong thế giới ảo mà Thận Long tạo ra, Tam Lãng tiền bối có thể thỏa chí tự tìm đường chết mà không phải lo đến kết quả đáng sợ như “chết thật”.
“Thế nếu gặp phải một chủng tộc có sức tiêu hóa đáng sợ thì sao? Thận Long bị nuốt rồi có bị tiêu hóa luôn không?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Thế thì đành chết thật thôi.” Bạch long tỷ tỷ dịu dàng đáp.
Tống Thư Hàng: “…”
“Nhưng nếu cậu tìm thấy Thận Long, để nó tiếp xúc với A Thập Lục thì A Thập Lục có thể tỉnh lại nhanh hơn đấy.” bạch long tỷ tỷ nhắc nhở.
Chẳng biết vì sao Tô Thị A Thập Lục cứ mãi không tỉnh lại. Nếu có thế giới thận khí do Thận Long tạo ra hỗ trợ thì nói không chừng có thể kích thích tinh thần cô ấy để cô ấy tỉnh lại nhanh hơn.
Hai mắt Tống Thư Hàng sáng ngời lên: “Bạch long tỷ tỷ có thể tìm được Thận Long không?”
Bạch long tỷ tỷ lắc đầu: “Ta chỉ cảm ứng được khí tức của Thận Long chứ chưa tìm được chính xác nó đang ở đâu. Vả lại, nếu Thận Long đã biến thành món ăn rồi thì chúng ta khó mà tìm được lắm.”
“Đúng rồi, bạch long tỷ tỷ, ta còn thắc mắc cái này nữa. Khi Thận Long đạt được đủ năng lượng từ kí chủ rồi thì nó phải làm thế nào để ra khỏi người của họ?” Vũ Nhu Tử hỏi.
Bạch long tỷ tỷ: “E là chỉ có Thận Long mới biết chuyện này thôi. Chứ trong chư thiên vạn giới chẳng ai biết cả.”
“Đột nhiên ta cảm thấy tộc Thận Long thật đáng thương.” Tống Thư Hàng tổng kết.
Khi bọn họ nói chuyện thì trận hỗn chiến của nhóm 20 tuổi cũng kết thúc.
Bé Thi dùng một bộ chưởng pháp đánh cho thiếu niên Vô Cực Ma Tông thua tơi bời, đánh cho đến tận khi phù văn phòng ngự nhị phẩm của cậu chàng vỡ nát mới thôi.
Sau khi chiến thắng đệ tử của Vô Cực Ma Tông, bé Thi thở hổn hển nhìn về phía sau.
Bá Tống tiền bối ơi, ta thành công rồi!
Nhưng lúc cô bé quay đầu lại thì chẳng thấy Bá Tống tiền bối đang quấn chăn đâu nữa.
Cùng lúc đó, trong không gian chiến đấu có một luồng ánh sáng chiếu xuống bé Thi.
Trong luồng sáng có một phù văn phòng ngự tứ phẩm, hiệu quả là ba năm. Đó là phần thưởng đầu tiên dành cho người chiến thắng cuộc hỗn chiến.
Phần thưởng thứ hai chính là món đầu cá cá voi Dực Vương mà Biệt Tuyết Tiên Cơ đã hứa.
Thi mang theo vầng sáng phù văn phòng ngự trở về chỗ ngồi.
Sau đó, một thiếu nữ tóc dài bưng đầu cá cá voi Dực Vương lên.
Nắp vừa mở ra, hương bay tứ phía.
Tống Thư Hàng đột nhiên nảy ra một ý: “Bạch long tỷ tỷ này, có khi nào món đầu cá cá voi Dực Vương này là do Thận Long biến thành không?”
Hắn liên hệ tiền căn hậu quả một chút thì cảm thấy món đầu cá cá voi Dực Vương này ắt có vấn đề.
“Tuyệt đối không phải.” bạch long tỷ tỷ khẳng định chắc nịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận