Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2243: Từ Hôm Nay Trở Đi, Chúng Ta Bị Cả Thế Giới Lãng Quên

Chương 2243: Từ Hôm Nay Trở Đi, Chúng Ta Bị Cả Thế Giới Lãng Quên
“Chúng ta cũng theo!” Kiếp Tiên đầu trọc trầm giọng nói.
Hắn dẫn theo hai vị Huyền Thánh một nam một nữ cùng nhảy vào ngọn tháp hình trụ kia, đuổi theo Bá Tống Huyền Thánh.
Móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ cần bọn họ phối hợp.
Lần này tuyệt đối phải bắt được Bá Tống Huyền Thánh lần nữa.
Cứ như vậy, móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ, thân ảnh ẩn giấu trong bóng tối, Kiếp Tiên đầu trọc, hai vị Huyền Thánh lần lượt nhảy vào trong không gian toà tháp.
Trong tháp.
Bá Tống Huyền Thánh nhanh chóng rơi xuống dưới.
Dù đang rơi nhưng trông hắn vẫn không hề nhếch nhác chút nào, rơi cũng rơi ra khí chất.
“Bá Tống, ngươi cho là mình sẽ trốn được ư?” Kiếp Tiên đầu trọc gầm lên.
Hắn theo sát phía sau móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ, hai tay nắm chặt lại, tập trung vị trí của Bá Tống, chuẩn bị đấm vào mặt hắn.
“Đáng tiếc, thế mà chỉ có mấy người các ngươi theo vào.” Bá Tống Huyền Thánh phía trước quay đầu nhìn lại, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối.
Bá Tống Huyền Thánh mang vẻ mặt tiếc nuối vẫn đẹp trai lai láng.
Xoẹt ~~
Lúc này, dưới đáy ngọn tháp tuôn ra mấy trăm luồng kiếm quang.
Lực lượng không gian quỷ dị, không cách nào giam cầm kia lại phát động.
Cả tòa ngọn tháp hình trụ biến thành trong suốt.
Ngay sau đó, ngọn tháp hình trụ và tất cả mọi người trong tháp đều biến mất.
Tại nơi ngọn tháp con mắt hỏa diễm từng tọa lạc chỉ còn lại một cái hố lớn.


Tu sĩ ở khu vực mặt trăng nuốt một ngụm nước miếng.
[Bá Tống Huyền Thánh quả nhiên là Kiếp Tiên!]
Lời đồn này rốt cuộc đã được kiểm chứng.
Khi bị dồn đến đường cùng mà Bá Tống Huyền Thánh vẫn có thể bình yên thoát thân, thậm chí trước khi đi còn mang theo động phủ ngọn tháp mình vừa xây xong. Điều đó đủ để chứng minh sự bình tĩnh của Bá Tống Huyền Thánh.
Tu sĩ còn tỉnh táo bắt đầu thảo luận với nhau.
Có người không kịp chờ đợi bèn thông qua các thủ đoạn khoa học kỹ thuật hoặc tu chân, muốn truyền bá chuyện này ra ngoài.
Nhưng lúc mọi người ở đây lấy điện thoại di động hoặc pháp khí truyền tin ra, chuẩn bị ghi lại chuyện này vào đó thì ngón tay bỗng đồng thời khựng lại.
“Chờ đã, Bá gì ấy nhỉ?” Vị tiên tử mặt trẻ con lên tiếng hỏi đầu tiên.
“Là Bá Mộc Huyền Thánh à?” Có vị đạo trưởng nhíu mày hỏi.
“Không đúng, hình như là Vũ Miên Huyền Thánh.” Yêu tu bên cạnh phản bác.
“Các ngươi nhớ nhầm cả rồi, ta nhớ là Mang Thai Thánh Quân.” Một vu sư trầm giọng nói.
Chúng tu luyện giả nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ mờ mịt.
Sau khi nhìn nhau khoảng hơn mười giây.
“Chờ chút đã, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ?” Có người lại hỏi.
“Vì sao chúng ta lại vây quanh ở đây chứ?”
“Hình như đã xảy ra một trận đại chiến, là chiến đấu giữa vị phượng hoàng tiền bối này và một người khác. Nhưng mà vị phượng hoàng tiền bối này đang chiến đấu với ai nhỉ?”
Trí nhớ của mọi người càng ngày càng mơ hồ.
Nơi xa, Thất Tu Thánh Quân âm thầm vây xem nhíu mày. Hắn đã từng là chủ nhân của Cửu Tu Phượng Hoàng Đao, cho nên biết một ít bí mật mà những người khác không biết.
“Lục Tu, trí nhớ của cô cũng chịu ảnh hưởng à?” Thất Tu Thánh Quân hỏi.
Lục Tu Tiên Tử im lặng gật đầu.
“Ngay cả cô cũng chịu ảnh hưởng, vậy chính là ‘tin tức tồn tại’ đã bị xóa đi từ căn nguyên rồi.” Thất Tu Thánh Quân nhẹ giọng nói.
Hắn lại nhìn về phía con phượng hoàng khổng lồ trong hư không kia.
Lúc này, Phượng Nghi Cầm Chủ lẳng lặng lơ lửng trên không.
“Ta đang ở đâu? Tại sao ta lại ở chỗ này? Ta ở chỗ này làm gì chứ?” Phượng Nghi Cầm Chủ cảm thấy nghi hoặc.
Cô ta muốn dùng móng vuốt gãi đầu của mình.
Nhưng lúc ý niệm hiện lên trong đầu, cô ta lại phát hiện mình lại không có móng vuốt.
Vị trí vốn nên là móng vuốt lúc này lại trống không khiến cô ta vô cùng khó chịu.
Phượng Nghi Cầm Chủ lại trầm mặc hồi lâu.
“À, đúng rồi. Ta vốn không có móng vuốt mà.” Phượng Nghi Cầm Chủ chợt hiểu ra.
Lại qua một lúc lâu sau.
Phượng Nghi Cầm Chủ vung cánh lên, mở cánh cổng không gian ra rồi chui vào đó, biến mất không thấy đâu nữa.
Vùng trời trên mặt trăng lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.
Không gian lúc trước bị xé rách do Phượng Nghi Cầm Chủ ra tay cũng đang dần khôi phục và khép miệng lại.


Tộc địa Thiên Hà Tô Thị.
Tô Thị A Thập Lục vốn đang tắm rửa đột nhiên khựng lại.
“Thư Hàng…” Cô thì thầm gọi một tiếng.
Chân mày cô nhíu chặt lại, nhanh chóng dùng móng tay khắc ba chữ ‘Tống Thư Hàng’ lên vách tường của phòng tắm.
Nhưng chữ cô vừa khắc xuống lại dần biến mất ngay sau đó, giống như đã bị một bàn tay vô hình xóa đi vậy.
“Sự tồn tại của Thư Hàng đã bị chặn từ căn nguyên, hắn lại đang làm trò gì đây?” Bạch long tỷ tỷ hiện lên.
“Lần này Thư Hàng đang bế quan, hẳn là Bạch tiền bối lại kích phát kỳ ngộ gì đó.” Tô Thị A Thập Lục lập tức giải thích thay cho Tống Thư Hàng, chỉ là giọng cô cứ lí nhí nghe có vẻ như cực kỳ chột dạ.
Nói rồi cô lại vươn tay khắc hai chữ ‘Tô Hàng’ lên vách tường lần nữa.
Lần này hai chữ nọ không bị xóa đi.
Tô Thị A Thập Lục hài lòng gật đầu, nở nụ cười ngọt ngào.
Không nhớ được Tống Thư Hàng, vậy trước tiên cứ nhớ ‘Tô Hàng’ cũng tốt.
Dù sao bất kể cô đọc ‘Thư Hàng’ hay đọc ‘Tô Hàng’ thì Tống Thư Hàng thân là người Văn Châu cũng chẳng phân biệt được.


Khu vực thành phố Văn Châu.
Ba Tống và mẹ Tống kết thúc chuyến du lịch, tạm thời trở về nhà.
Hai người định ở nhà nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại xuất phát đến nơi tiếp theo. Thừa dịp đứa con cả Tống Thư Hàng còn chưa nghỉ hè, bọn họ muốn đi ra ngoài nhiều hơn một chút.
Hai vợ chồng thân mật ngồi trên ghế sô pha, dựa sát vào nhau.
“Ông nói xem chờ đứa thứ hai sinh ra thì Thư Hàng có mừng không?” Mẹ Tống sờ bụng mình.
Nhưng ba Tống lại giật mình: “Đứa thứ hai? Đây không phải đứa con đầu tiên của chúng ta à?”
Mẹ Tống cũng ngẩn ra, một lát sau bà lại cười tươi: “Đúng vậy, đây là đứa con đầu tiên của chúng ta.”
Hai vợ chồng nhìn nhau cười, rồi lại dựa sát vào nhau.
Phía sau cách đó không xa, một vị tiên tử đang ẩn thân bị đâm trúng tuyến lệ, lặng lẽ chảy nước mắt.
Thư Hàng lại bị ba mẹ quên mất rồi.
Cũng may lần này, em gái hoặc em trai còn chưa sinh ra… Nếu không, sau khi ba Tống và mẹ Tống quên mất Thư Hàng, nói không chừng lại muốn mang thai thêm đứa nữa ấy chứ.
Đến lúc đó từ mang thai đứa thứ hai đổi thành mang thai đứa thứ ba, địa vị của Thư Hàng sẽ trở nên lúng túng hơn.


Linh Điệp đảo.
Vũ Nhu Tử đang đòi cha mình đặt đạo hiệu hôm nay chợt khựng lại.
Liên hệ giữa cô và Vũ Nhu Tử tâm ma bị cắt đứt rồi.
Hơn nữa ký ức liên quan tới Vũ Nhu Tử tâm ma cũng đã biến mất, thứ phai nhạt cùng nó còn có ký ức về Tống tiền bối và Bạch tiền bối.
[Hiệu quả của phòng tối à?] Vũ Nhu Tử nhẹ giọng nói.
Cũng may cô để Vũ Nhu Tử da đen ở bên cạnh Tống tiền bối, chờ đến khi Tống tiền bối và Bạch tiền bối đi ra khỏi ‘phòng tối Thiên Đạo’ thì cô sẽ có được những trải nghiệm thú vị từ Vũ Nhu Tử da đen.
“A cha.” Vũ Nhu Tử nói: “Chi bằng lấy tên Di Vong Tiên Tử làm đạo hiệu của con hôm nay đi!”
* di vong: lãng quên.
Linh Điệp Thánh Quân nghệch mặt ra: “? ? ?”
*********
Lúc này.
Trong một không gian thuần màu trắng.
Ngọn tháp con mắt hình trụ từ từ trôi dạt.
Tất cả phi kiếm dùng một lần phiên bản phá phòng tối đều bị Bạch tiền bối cho nổ cùng một lúc, ngăn được móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ thêm lần nữa.
Sau khi vụ nổ qua đi.
Móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ dừng lại, Kiếp Tiên đầu trọc và hai vị Huyền Thánh đứng sau lưng móng vuốt.
“Đây là nơi nào?” Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ trầm giọng hỏi.
Cô ta cảm ứng được liên hệ giữa mình và bản thể lại bị cắt đứt.
“Nơi này là một góc xó xỉnh bị thế giới quên lãng.” Tống Thư Hàng do Bạch tiền bối biến thành dùng giọng nói tang thương đáp: “Ở nơi này, ngươi, ta, tất cả mọi người đều sẽ bị cả thế giới lãng quên hoàn toàn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận