Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 680: Muốn bay lên trời, sánh vai Cùng Vầng Dương!

Chương 680: Muốn bay lên trời, sánh vai Cùng Vầng Dương!
Bắc Hà Tán Nhân nói:
“Con rắn bốn đầu vừa nãy chính là con rắn mà Hiến Công tiền bối nói đến trong truyền âm nhập mật đấy ư?”
“Chắc là nó rồi, tà ma Cửu U lục phẩm xông vào đây, lại còn là hình rắn, chính là con mà Hiến Công Cư Sĩ nói đến đấy.”
Lệ Chi Tiên Tử đáp, cô ấy đang giơ điện thoại lên, để camera ngắm đúng mình và con rắn bốn đầu đang bay càng ngày càng cao trên không trung kia chụp liên tiếp mấy kiểu.
Sau đó, cô ấy lại chọn ra một kiểu đẹp nhất gửi lên nhóm Cửu Châu số 1 và trang cá nhân.
“Ôi trời! Một con tà ma rắn bốn đầu xông vào phim trường, bắt bảy đạo hiệu tiểu hữu và Bạch Tôn Giả làm con tin. Bây giờ tà ma rắn bốn đầu đã cắp theo con tin rời khỏi phim trường. Muốn biết diễn biến tiếp theo thế nào thì mời xem phân tích lần tới.”
Gửi kèm với bức ảnh đẹp của Lệ Chi Tiên Tử và tà ma rắn bốn đầu bay trên không trung.
Trong ảnh, đuôi và một cái cổ của xà ma đang cuốn lấy Bạch Tôn Giả và Tống Thư Hàng.
Status này của Lệ Chi Tiên Tử nhanh chóng được chia sẻ rộng rãi.
Sau khi thưởng thức bức ảnh đẹp mới nhất của Lệ Chi Tiên Tử xong, chúng tu sĩ trong friend list của cô ấy đều bắt đầu lo lắng cho an nguy của con tà ma rắn bốn đầu này. Nó dám bắt vị Bạch Tôn Giả kia đi làm con tin như thế, thật là lo cho con tà ma rắn bốn đầu này quá đi mất, không biết nó có thể sống tiếp bao nhiêu giây nữa đây?

Cổ Hồ Quan Chân Quân:
“Bây giờ chúng ta làm gì đây? Tà ma bắt Bạch Tôn Giả và Tống Thư Hàng tiểu hữu chạy rồi. Ta cũng không biết nên nói nó có mắt nhìn hay là không có mắt nhìn nữa, dám bắt Bạch Tôn Giả đi.”
Diệt Phượng Công Tử:
“Hay là chúng ta đuổi theo xem thử nhé?
Bắc Hà Tán Nhân sờ cằm, trên mặt đầy vẻ cổ quái:
“Thực ra ta tưởng là con xà ma này sẽ xông thẳng tới đấu một trận chính diện với chúng ta… Nào ngờ nó lại bắt Bạch Tôn Giả và Tống Thư Hàng tiểu hữu đi. Sơ suất quá đi mất!”
Lệ Chi Tiên Tử cất điện thoại đi, cười hì hì:
“Nhưng nhìn nó dám ra tay với Bạch Tôn Giả như thế thì ta đây cũng yên tâm.”
Cổ Hồ Quan Chân Quân:
“Ta cũng thế, nếu có Bạch Tôn Giả ở đó thì không cần lo cho Tống Thư Hàng tiểu hữu nữa.”
Bắc Hà Tán Nhân:
“Thực ra ta đang suy nghĩ vấn đề này, có phải là con rắn bốn đầu vừa nãy không biết chúng ta đang quay phim không? Có một số con tà ma của Cửu U mấy trăm năm không vào thế giới loài người rồi, không biết đến điện ảnh là chuyện bình thường. Vì thế lúc nãy nó nhìn thấy Bạch Tôn Giả hôn mê nằm trên mặt đất thì lập tức cảm thấy là một cơ hội tốt, sau đó tiện tay bắt luôn Bạch Tôn Giả đi đúng không?”
Tô Thị A Thập Lục: …
Đông Phương Lục Tiên Tử:
“Ha ha ha ha, suy đoán của Bắc Hà Tán Nhân có lý lắm!”
Lệ Chi Tiên Tử:
“Khả năng này đúng là rất lớn.”
Lạc Trần Chân Quân:
“Có lẽ đây chính là chân tướng!”
Tô Thị A Thập Lục:
“Bạch Tôn Giả đang quay phim rất vui vẻ, đột nhiên lại bị bắt đi… Tính toán thời gian thì cơn giận của Bạch Tôn Giả cũng nên bộc phát rồi nhỉ?”
A Thập Lục vẫn hơi lo cho Tống Thư Hàng, dù gì thì đó cũng là tà ma Cửu U lục phẩm.
Bắc Hà Tán Nhân:
“Ừm, nếu không có gì bất ngờ thì chắc là tà ma đã bị giải quyết rồi… Trước đây ta nghe nói Bạch Tôn Giả từng trói một con xà yêu đắc tội với hắn lên phi kiếm dùng một lần rồi bắn vào trong vũ trụ, phóng thẳng đến mặt trời. Có lẽ con tà ma bốn đầu này cũng bị bắn lên mặt trời ấy nhỉ?”
Diệt Phượng Công Tử đẩy kính, mắt kính lóe lên một cái:
“Muốn bay lên trời, sánh vai với vầng dương, thế giới đợi ta đến thay đổi!”
Tô Thị A Thập Lục:
“Diệt Phượng tiền bối tổng kết hay quá.”
Bắc Hà Tán Nhân:
“Câu tổng kết vừa rồi của Diệt Phượng đạo hữu là lời bài hát nhỉ? Khụ khụ, may là Tạo Hóa Pháp Vương không ở đây… Nếu không vừa nãy Diệt Phương đạo hữu tổng kết xong thì Tạo Hóa Pháp Vương nhất định sẽ thuận thế hát luôn cả bài hát gốc ra mất. Một khi hắn cất tiếng hát thì chúng ta cũng tiêu rồi.”
Diệt Phượng Công Tử: …

Lúc này, đạo diễn Jacob tạm thời dừng việc quay chụp, ông quay người nhin vào Thôn Vân đại sư và Cao Mỗ Mỗ với vẻ nghi hoặc, hỏi:
“Tình tiết đột nhiên xuất hiện mãnh thú thứ ba bắt nhân vật chính Lăng Dạ và đại sư huynh Cao Thăng đi lúc nãy là do hai người sắp xếp sao?”
Vẻ mặt Cao Mỗ Mỗ cũng tràn đầy nghi hoặc, hắn lắc đầu.
Thôn Vân đại sư:
“Tình tiết lúc nãy chắc hẳn là ngoài ý muốn, chúng tôi tuyệt đối không sắp xếp như thế. Ông Jacob đợi một chút, tôi đi xem xem chuyện mô hình loài thú dữ thứ ba là thế nào? Đoạn cuối cùng lúc nãy chúng tôi sẽ cắt đi.”
Đạo diễn Jacob gật đầu, thân là một đạo diễn, đương nhiên ông không thích trong quá trình quay phim xảy ra chuyện mà ông không thể khống chế được.
Nhưng bộ phim này thì khác, lúc đầu khi nhận lời quay bộ phim điện ảnh này thì ông đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi.
Hơn nữa nói thật là…Cảnh quay vừa nãy rất tốt. Tình tiết loài thú dữ thứ ba xuất hiện rất bất ngờ.
Tình tiết thú dữ đột nhiên xuất hiện, đánh bay toàn bộ ngư quái và lang quái, bắt Lăng Dạ đi rất hay. Còn về cảnh Cao Thăng sư huynh cũng bị bắt thì có thể cắt đi, có loài mãnh thú thứ ba đưa Lăng Dạ đi thì không cần Cao Thăng sư huynh lên sàn nữa.
Đạo diễn nhớ lại những tình tiết quay lúc nãy, bắt đầu trầm tư.
***************
Thôn Vân đại sư chạy tới chỗ Bắc Hà Tán Nhân, hỏi xem loài mãnh thú thứ ba đột nhiên xuất hiện lúc nãy là sao.
Mà một chỗ khác, ở phía xa Giao Bá Chân Quân nhanh chóng chạy tới bên người Ngư Kiều Kiều bị đánh bay, lúc nãy Giao Bá Chân Quân không ở hiện trường mà ở trong sơn trang nghỉ mát, lặng lẽ gọi điện cho mấy bà vợ của mình.
Nhiều vợ cũng chẳng dễ dàng gì, lúc Giao Bá Chân Quân đi ra ngoài, mỗi ngày mất tận mấy tiếng liền để gọi điện cho các vợ của mình.
Vừa rồi hắn mới gọi được có một nửa thì đột nhiên nhận được thiên lý truyền âm của đạo hữu, nói con gái bảo bối Ngư Kiều Kiều của hắn bị một con tà ma Cửu U hình rắn đánh bay rồi, Giao Bá Chân Quân liền vội vàng chạy như điên qua đây.
“Kiều Kiều con không sao chứ?”
Giao Bá Chân Quân hỏi với vẻ đau lòng.
Ngư Kiều Kiều cười đáp:
“Không sao đâu cha. Con không bị thương, lúc mấu chốt, con bố trí trận pháp phòng ngự thủy hệ ở trên người, chắn công kích bằng đuôi của con rắn lớn kia.”
Trận pháp phòng thủ hệ thủy của Ngư Kiều Kiều dùng thật đúng lúc.
Giao Bá Chân Quân lại kiểm tra cho con gái một lượt mới yên tâm, sau đó Chân Quân cắn răng nói:
“Con rắn ngu ngốc đánh bay con gái ta lúc nãy đâu? Dám dùng đuôi đánh con gái ta, ta phải lột da nó ra mới được!”
“Chạy mất rồi.”
Ngư Kiều Kiều đáp.
“Hả?”
Giao Bá Chân Quân không dám tin, ở xung quanh có nhiều đạo hữu đứng xem như thế, chỉ một con tà ma loài rắn lục phẩm nhỏ nhoi, sao có thể thoát thân được chứ?
“Ừm, nó quắp lấy Bạch Tôn Giả và Tống Thư Hàng bay đi rồi, ha ha ha.”
Ngư Kiều Kiều vừa nghĩ đến cảnh này là lại muốn cười.
Đuôi của con tà ma rắn bốn đầu kia cẩn thận cuốn lấy Bạch Tôn Giả đang hôn mê nằm dưới mặt đất, sau đó lại thô lỗ cuốn Tống Thư Hàng lên rồi bay đi mất. Lúc bắt đầu Ngư Kiều Kiều còn ngơ ngác, sau một lát thì cô ấy suýt chút nữa cười ra nước mắt.
“Tính thời gian thì chắc con xà ma kia cũng bị Bạch Tôn Giả nghịch chết rồi nhỉ.”
Ngư Kiều Kiều lại nói.
************
Trong lúc tất cả mọi người đều đang đoán có phải Bạch Tôn Giả đã tỉnh lại từ trạng thái hôn mê kia đóng phim, sau đó dùng thủ đoạn nào đó nghịch chết con tà ma rắn bốn đầu tự tìm đường chết kia thì…
Trên trời cao, tà ma rắn bốn đầu vẫn cuốn lấy Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả thuận gió bay lên cao chín vạn dặm.
Lúc này, Tống Thư Hàng đang truyền âm nhập mật với Bạch Tôn Giả:
“Bạch tiền bối, Bạch tiền bối! Diễn xong rồi, đừng giả vờ hôn mê nữa. Mau tỉnh lại đi.”
Bạch Tôn Giả vẫn tiếp tục giữ động tác hôn mê, không hề động đậy.
Tống Thư Hàng lại gọi vài lần nhưng Bạch Tôn Giả vẫn không hề có phản ứng gì.
Trong lòng Thư Hàng đột nhiên dâng lên dự cảm không lành.
Tình huống thế này trước kia cũng từng xuất hiện mấy lần…
Sau khi suy nghĩ chốc lát, Tống Thư Hàng truyền âm với Thông Nương trong túi thu nhỏ một tấc:
“Thông Nương, cô có thể cử động không? Nếu có thể cử động thì tìm trong túi thu nhỏ một tấc của ta, có một cái tiêu thiên lý truyền âm nho nhỏ, cô thử thổi nó một cái xem.”
Thông Nương vốn không muốn giúp Tống Thư Hàng, dù gì thì vì Tống Thư Hàng, cô đã bị rụng mầm hành bao nhiêu lần rồi chứ? Nhưng… cô đột nhiên nghĩ tới Thiên Khấp Bảo Điển mà Tống Thư Hàng đã truyền thụ cho cô.
Đây chính là ân truyền thụ công pháp.
Dưới ân tình sâu nặng thế này, cô ấy cảm thấy mình là một con yêu tinh có lương tâm thì nên giúp đỡ Tống Thư Hàng một chút đi. Dù gì chỉ là thổi tiêu thiên lý truyền âm mà thôi.
Tiêu thiên lý truyền âm là lúc đầu Hoàng Sơn Chân Quân gửi cho Tống Thư Hàng, là tiểu pháp khí để hắn dùng khi nghênh đón Bạch tiền bối xuất quan. Chỉ cần thổi nó là có thể liên lạc được với Bạch Tôn Giả đang trong trạng thái bế quan.
Sau đó, tiểu pháp khí này cũng trở thành vật mà Tống Thư Hàng dùng khi xác định một chuyện gì đó.
Thông Nương lật tung túi thu nhỏ một tấc lên để tìm kiếm, nhanh chóng tìm thấy vật này. Cô ấy bắt lấy tiêu thiên lý truyền âm thổi một cái thật mạnh.
Tiếp đó, cây tiêu màu xanh lục truyền ra giọng nói dịu dàng của Bạch Tôn Giả:
“Xin chào, đây là chỗ bế quan của A Bạch, cách thời gian kết thúc bế quan còn 0 ngày 1 canh giờ. Xin kiên nhẫn chờ đợi!”
Ngữ khí dịu dàng, chỉ vào lúc báo con số thời gian thì ngữ khí mới có chút cứng ngắc.
Tống Thư Hàng: …
Quả nhiên, Bạch tiền bối lại bế quan rồi. Lần này bế quan một canh giờ, tương đương với hai giờ đồng hồ.
Chắc là lúc Bạch Tôn Giả đóng phim bị thú dữ đánh hôn mê ngã trên đất thì đột nhiên có linh cảm rất tuyệt. Thế nên Tôn Giả cứ thế quỳ trên mặt đất, lựa chọn bế quan hai tiếng đồng hồ.
Với tính cách của Bạch Tôn Giả thì hắn hoàn toàn có thể làm ra những chuyện như thế!
Hơn nữa… Bạch Tôn Giả bế quan hai tiếng cũng không ảnh hưởng đến việc quay phim.
Bởi vì dựa theo kịch bản, tiếp theo đây sẽ quay cảnh đại sư tỷ và Cuồng Đao Tam Lãng kết hôn, à nhầm! Là đại sư tỷ và Phong Xuyên Tử kết hôn và diễn viên chính Lăng Dạ được chữa trị, Bạch Tôn Giả chỉ cần nằm đó hôn mê là được, không cần làm gì cả.
Vì thế, Bạch Tôn Giả cũng yên tâm bế quan.
Bây giờ, trừ phi hết thời gian bế quan… hoặc là có ai đó phóng sát ý với Bạch Tôn Giả, nếu không thì Bạch Tôn Giả tuyệt đối sẽ không tỉnh lại đâu.
Năm đó, khi Bạch tiền bối biến thành tượng đá bế quan, bị người của Không Không Đạo Môn đào từ chỗ bế quan ra rồi lại bị chôn xuống dưới lòng đất, sau đó lại bị thôn dân đào lên coi như tượng thần để cúng bái, cuối cùng tượng thần bị người ta cướp đến cướp đi mà còn không ảnh hưởng gì đến việc Bạch Tôn Giả bế quan đấy nhé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận