Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 485: Không bằng thử “Hack tool” của ta đi.

Chương 485: Không bằng thử “Hack tool” của ta đi.
Sau khi Tống Thư Hàng ấn số, một chùm ánh sáng bắn ra từ trên điện thoại của hắn. Chùm ánh sáng này ngưng tụ lại trong hư không một lát rồi sau đó hội tụ lại, tạo thành hình chiếu 3D của Bạch Tôn Giả.
“Ý? Thư Hàng đấy à… Ừ, hôm nay là chủ nhật, xin chào Kim Cương Quân Tử Đao đạo hữu! Tìm ta có chuyện gì thế?”
Hình ảnh 3D của Bạch Tôn Giả hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Khoa học kỹ thuật của người ngoài hành tinh luôn!”
“Không tới mức ấy đâu, chỉ là kết hợp pháp thuật phân thân với cách dùng hình chiếu lại với nhau, gần giống với kiểu video call qua điện thoại ấy, không khó khăn cao siêu như ngươi nghĩ đâu.”
Bạch Tôn Giả phất phất tay rồi lại nói tiếp:
“Nhưng thời gian gọi ảo ảnh phân thân có hạn, vì thế có chuyện gì mau nói đi?”
“Bạch tiền bối, ta bắt được người này. Chính là kẻ đứng phía sau tổ chức sát thủ Tam Thập Tam Thú Thần Tông đấy.”
Tống Thư Hàng chỉ vào người mặc đồ đen đang bị treo trên trần nhà.
À, bây giờ hắn không mặc đồ đen nữa, bộ quần áo đen đã bị cởi ra rồi.
“Ơ? Kẻ này cư nhiên tìm đến chỗ ngươi à?”
Bạch Tôn Giả cười ha ha, nói:
“Ta còn tưởng rằng hắn sẽ đi tìm Dược Sư chứ.”
Tống Thư Hàng hỏi:
“Dường như hắn muốn bắt ta đến chỗ Dược Sư tiền bối đổi lấy thuốc giải gì đó, hắn bị trúng độc sao?”
“Không có đâu... loại chuyện phiền phức như phối độc dược ta lười làm lắm. Chẳng qua ta chỉ giở chút thủ đoạn, thiết lập vài loại pháp thuật vào trong chân khí bản nguyên của mấy tên bị bắt làm tù binh kia thôi. Còn tên này, sau khi hấp thu chân khí bản nguyên của những tên bị bắt làm tù binh kia thì những pháp thuật ẩn này lập tức chuyển vào trong cơ thể hắn.”
Bạch Tôn Giả trả lời.
Sau khi nghe được lời này, người mặc đồ đen chầm chậm quay hai vòng giống như quạt điện, sau đó thì ngu người luôn. Không có thuốc giải… Không có thuốc giải.
Tống Thư Hàng hỏi:
“Vậy ta phải xử lý kẻ này thế nào đây hả Bạch tiền bối?”
“Nhìn ta này.”
Hình chiếu của Bạch Tôn Giả đi đến trước mặt người mặc đồ đen, nhìn chằm chằm vào hắn, tra hỏi một cách nghiêm túc:
“Giao toàn bộ công pháp tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công và công pháp tu luyện phụ trợ ra đây, sau đó ta sẽ giải trừ hết những pháp thuật mà ngươi trúng phải từ chân khí bản nguyên.”
Ánh mắt của người mặc đồ đen lóe lên.
“Đừng có nghĩ đến việc dùng công pháp giả lừa ta, là thật hay giả, nhìn một cái là ta biết ngay.”
Bạch Tôn Giả nói.
Người mặc đồ đen im lặng hơn mười giây.
Cuối cùng, hắn thở dài một hơi, nói:
“Ngươi giải trừ hết pháp thuật trong chân khí bản nguyên của ta ra đã, rồi ta sẽ giao hết tất cả cho ngươi.”
“Ừm… đừng có mơ!”
Bạch Tôn Giả nói.
“Tại sao!”
Người mặc đồ đen cả giận nói:
“Ngươi chơi ta à?”
Bạch Tôn Giả nói với vẻ nghiêm túc:
“Bởi vì ở đây ta chỉ là một ảo ảnh phân thân, nói trắng ra chính là videocall qua điện thoại, không làm được gì cả.”
Người mặc đồ đen: …
“Ngươi cứ giao toàn bộ công pháp cho ta trước đi, sau đó chờ ta trở lại ta sẽ giải khai pháp thuật trong chân khí bản nguyên của ngươi. Ta nói chuyện luôn giữ lời, ngươi cứ yên tâm.”
Bạch Tôn Giả nói.
Người mặc đồ đen nhắm mắt lại, thầm nghĩ trong lòng, có thằng ngu mới đi tin ngươi!
Sau khi giao tất cả công pháp ra, mình liền mất đi tư cách mặc cả, mặc cho người ta xâu xé. Vì thế tuyệt đối không thể giao công pháp ra được!
Lúc này, Bạch Tôn Giả lại nói:
“Đương nhiên, nếu bây giờ ngươi không muốn giao dịch thì... mãi mãi cũng đừng hòng giao dịch nữa!”
Người mặc đồ đen: 0_0
Là sao, chẳng lẽ vị “Cao nhân” này không cần “Tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công” nữa mà muốn trực tiếp thịt hắn luôn ư?
“Thư Hàng, ngươi cứ trông chừng tên này cho kỹ đi nhé, chờ ta thăm dò di tích trở về, ta sẽ moi tam thập tam thú tiên thiên nhất khí công trên người hắn ra.”
Bạch Tôn Giả nói.
Thân là Tôn Giả thất phẩm, muốn moi móc bí mật từ trên người một tên tu sĩ tam phẩm chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Không thành vấn đề, tiền bối.”
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
“Vậy hẹn gặp lại sau khi chuyến thăm dò di tích kết thúc nhé.”
Hình chiếu của Bạch Tôn Giả phất phất tay, sau đó biến mất.
Người mặc đồ đen đang bị treo kia âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, thì ra không phải là muốn giết chết hắn.


Lúc này, sau khi băng bó vết thương cho người mặc đồ đen xong, hai nhân viên thủy thủ lập tức rời khỏi căn phòng này.
Tống Thư Hàng nhéo cằm, nhìn chằm chằm vào người mặc đồ đen kia. Hắn nhìn thẳng vào đối phương, không hề chớp mắt.
Người mặc đồ đen bị Tống Thư Hàng nhìn đến mức toàn thân cảm thấy không được tự nhiên, hắn luôn có cảm giác trong con mắt đen láy của người thanh niên này không có ý tốt, dường như đang có âm mưu gì đó muốn dùng lên người hắn.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Tống Thư Hàng cũng gật mạnh đầu một cái, dường như đã hạ quyết tâm.
Sau đó hắn lấy một cái ly, rồi lại lấy bảo đao Bá Toái ra, duỗi tay khẽ cắt lên cổ tay một đường.
Máu tươi chảy ra, rơi vào trong ly.
“Thư Hàng, ngươi làm gì vậy?”
Ngư Kiều Kiều nghi hoặc hỏi.
“Ta muốn thử một chuyện.”
Tống Thư Hàng thu hồi bảo đao Bá Toái lại, vết thương trên cổ tay cũng khép lại rất nhanh. Trong ly nhỏ cũng đã có hơn nửa ly máu.
Tống Thư Hàng cầm cái ly đi đến trước mặt người mặc đồ đen.
“Kiều Kiều, giúp ta một chuyện, rót máu của ta cho tên này uống đi!”
Tống Thư Hàng nói.
“Không thành vấn đề, nhưng ngươi cho hắn uống máu ngươi để làm gì?”
Ngư Kiều Kiều nhảy xuống đất một cách nhẹ nhàng. Cô lắc mình một cái biến thành hình dạng người lớn.
Cô dùng một cái móng vuốt giữ cố định đầu của cái người mặc đồ đen kia lại, một cái móng vuốt khác thì nắm lấy lỗ mũi của hắn:
“Nào, rót đi!”
Người mặc đồ đen liều mạng giãy giụa nhưng khí lực của hắn sao có thể so được với Ngư Kiều Kiều tứ phẩm chứ?
Tống Thư Hàng rót toàn bộ ly máu tươi vào trong miệng người mặc đồ đen.
“Tiếp theo nhìn ta đây này!”
Ngư Kiều Kiều cười hì hì một tiếng, sao đó vỗ một chưởng lên người người mặc đồ đen.
Yêu lực thúc giục, cưỡng chế người mặc đồ đen nuốt máu tươi xuống, đồng thời yêu lực của Ngư Kiều Kiều vẫn tiếp tục vận chuyển, khiến máu tươi của Tống Thư Hàng khuếch tán khắp cơ thể của người mặc đồ đen, khiến hắn không có cơ hội nôn ra.
“Ọe ọe… Khốn kiếp, phi phi phi phi phi phi!”
Người mặc đồ đen tức giận chửi ầm lên. Cái tên này bắt hắn uống máu tươi chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì. Đừng nói cái tên này là độc nhân gì đó, máu tươi cũng có kịch độc đấy nhé?
Sau khi đút máu tươi xong, Ngư Kiều Kiều đứng trước mặt người mặc đồ đen, tò mò nhìn chằm chằm vào hắn.
Nhưng… sau mười mấy giây trôi qua cũng không thấy người mặc đồ đen này xảy ra bất kỳ dị biến gì.
“Sau đó thì sao hả Thư Hàng?”
Ngư Kiều Kiều hỏi.
Bắt đối phương uống máu tươi xong, tiếp theo không có gì thay đổi sao?
“Sau đó? Ừm… Sau đó ta phải đi ngủ một giấc thật đã mới được!”
Tống Thư Hàng nói với vẻ đầy nghiêm túc.
“Cái gì?”
Ngư Kiều Kiều cảm giác tư duy của mình hoàn toàn không bắt sóng được với kênh của Tống Thư Hàng.
“Trong khi ngủ, hy vọng tốt nhất có thể nằm mơ thấy cái gì đó.”
Tống Thư Hàng tiếp tục nói.
Có thể thành công hay không thì phải xem vào chất lượng giấc ngủ bây giờ thế nào rồi.
Ý tưởng của Tống Thư Hàng rất đơn giản, hắn muốn thử xem bản thân mình có thể phát huy năng lực “Nhập mộng” kia được không.
Lần trước, hắn cũng cắt cổ tay lấy máu làm thuốc dẫn cho thuốc cao của Sở Sở.
Máu tươi của hắn hòa cùng thuốc cao đi vào cơ thể của Sở Sở… Đêm hôm đó, năng lực nhập mộng của hắn đã phát động. Trong đêm, hắn trở thành người hiểu rõ “Sở Sở” nhất trên thế giới.
Mà bây giờ, hắn cho người mặc đồ đen kia uống máu của hắn, chắc hẳn giữa song phương đã lập thành mối liên hệ nào đó…
Nếu như có thể kích hoạt được năng lực nhập mộng, mơ thấy cuộc sống của người mặc đồ đen kia, chưa biết chừng sẽ có cách có được manh mối về “Tam Thập Tam Thú Thần Nhất Khí Công”.
Có điều hắn cũng không thể chắc chắn rằng cách này của mình có thể thành công hay không nữa.
Rốt cuộc năng lực nhập mộng của hắn được kích hoạt như thế nào đến bản thân hắn cũng hoàn toàn không rõ, nhưng ít nhất, trước khi muốn nhập mộng, hắn bắt buộc phải có mối liên hệ nhất định với đối phương mới được.
Nguyền rủa, linh hồn, máu tươi, dây nhân quả, hay thậm chí là hành mèo gì đó, đều có thể trở thành mối liên hệ của ‘Nhập mộng’.
Ngư Kiều Kiều chớp mắt một cái rồi nói:
“Ta hoàn toàn chẳng hiểu ngươi muốn làm gì cả, nhưng ta vẫn chúc ngươi có thể thành công.”
Sau đó cô thu nhỏ cơ thể lại, lần nữa chui vào trong mái tóc của Tống Thư Hàng.
“Cảm ơn.”
Tống Thư Hàng cười ha ha, sau đó đi đến bên cạnh cửa sổ của căn phòng, nhìn ra bên ngoài du thuyền.
Không gian bắt yêu bên ngoài vẫn chưa mở ra.
Diệt Phượng Công Tử cũng vẫn chưa trở về.
“Đợi thêm lát nữa đi, chờ chuyện của ngựa đen tinh và đám chiến sĩ nhím biển kết thúc là có thể đi ngủ rồi.”
Tống Thư Hàng lầm bầm trong miệng.


Khoảng hai phút sau.
Ầm!
Không gian bắt yêu màu vàng tản ra.
Hai mươi người bắt yêu, ai ai cũng như vừa tắm trong bể máu. Hơn nữa trên người mỗi một người bắt yêu cũng đều có không ít vết thương, nhưng không có một ai chết cả.
Nhìn lại mười sáu con chiến sĩ nhím biển kia, toàn quân bị diệt.
Người bắt yêu rất có kinh nghiệm đối phó với yêu quái, cộng thêm sự hợp tác ăn ý giữa những người bắt yêu với nhau, trong lúc chiến đấu có thể phát huy ra chiến lực lớn hơn 1+1.
Nếu bàn về thực lực cá nhân thì chiến sĩ nhím biển không kém người bắt yêu là mấy, nhưng do thiếu sự phối hợp và sắp xếp chiến trận nên cuối cùng đã bị diệt hoàn toàn.
Thủ lĩnh của đám người bắt yêu một tay xách lấy thân thể của con chiến sĩ nhím biển kim loại kia, tay còn lại cầm một thanh đao âm dương đâm vào ngực đối phương.
Mà lúc này, con chiến sĩ nhím biển kim loại kia vẫn chưa chết hẳn.
Miệng hắn run rẩy phát ra thông cáo tử vong:
“Đồ ngu xuẩn… Phàm là những kẻ… nhuốm máu tươi của chiến sĩ nhím biển bọn ta… đều là kẻ địch chung… của các chiến sĩ nhím biển trên toàn thế giới. Các ngươi… đều chết chắc rồi, bất kể là chân trời góc bể nào… các chiến sĩ nhím biển cường đại… cũng sẽ tìm ra được các ngươi, lấy đi… tính mạng của các ngươi!”
“Ha ha ha ha!”
Người bắt yêu vạm vỡ kia phát ra tiếng cười vui sướng:
“Hợp với ý ta lắm! Người bắt yêu bọn ta rất hoan nghênh các ngươi đến báo thù! Ta không sợ các ngươi đến bao nhiêu tên, chỉ sợ các ngươi không đến thôi, ha ha ha ha.”
Vừa nói, hắn vừa vặn mạnh thanh âm dương đao trong tay, con chiến sĩ nhím biển kim loại kia thần hình toàn diệt.
Đối với Người bắt yêu, không có chuyện gì sung sướng hơn chuyện đám yêu quái tự vác mình đến cửa trả thù, như thế bọn họ đỡ phải đi khắp thế giới để tìm kiếm tung tích của yêu quái.
Chiến đấu kết thúc.


Người bắt yêu bắt đầu thu dọn chiến trường một cách thuần thục. Bọn họ thu thập máu tươi của đám chiến sĩ nhím biển và bảo vật trên người bọn chúng.
Tống Thư Hàng đứng ở bên cạnh cửa sổ.
Sau đó, hắn nhìn thấy cái người bắt yêu vạm vỡ kia móc ra hai miếng quái thạch to bằng bàn tay từ trên người con chiến sĩ nhím biển kim loại kia.
Khi nhìn thấy viên quái thạch này, thân thể của Tống Thư Hàng đột nhiên sinh ra cảm giác cộng minh.
Lại là loại cảm giác đồng cảm này ư?
Hai miếng quái thạch này, là linh thú tinh?
Trùng hợp như vậy sao?
Tống Thư Hàng sờ lên cái túi thu nhỏ của mình một cái, nếu như hai miếng quái thạch này thật sự chính là hai trong ba mươi ba loại linh thú tinh mà hắn cần thì hắn không thể nào bỏ qua được.
Tốt nhất là có thể giao dịch được với đám người bắt yêu này.


Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư, từ trên bầu trời có hai bóng người đáp xuống.
Là Diệt Phượng Công Tử và con ngựa đen tinh kia.
Diệt Phượng Công Tử đang đè con ngựa đen tinh kia xuống để tẫn cho một trận tối tăm mặt mày. Quả đấm không ngừng rơi xuống như mưa, con ngựa đen tinh kia bị đánh đến choáng váng toàn thân.
Oành!
Diệt Phượng Công Tử và ngựa đen tinh cùng đáp xuống du thuyền trên mặt biển.
Khi nhìn thấy tình cảnh này, ánh mắt của hai mươi người bắt yêu đột nhiên sáng lên. Đặc biệt là cái người bắt yêu cao to vạm vỡ kia, hắn quát to một tiếng:
“Yêu nghiệt!”
Tống Thư Hàng đang đứng ở chỗ cao thở dài một hơi, nhăn mặt xoa mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận