Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 671: Chuyện Này Phi Khoa Học, Chuyện Này Phản Tu Chân!

Chương 671: Chuyện Này Phi Khoa Học, Chuyện Này Phản Tu Chân!
Rõ ràng Thư Hàng tiểu hữu vất vả lắm mới làm ra được con rối gỗ thế thân này, thế mà hắn kích hoạt thế thân rồi lại đặt nó ở ghế khán giả, rồi tự mình ra trận đi diễn cảnh đánh nhau với Bạch Tôn Giả.
Đúng là chẳng hiểu nổi đám thanh niên thời nay nghĩ cái gì nữa. Bắc Hà Tán Nhân thầm nghĩ trong lòng.
Tống Thư Hàng cảm thấy khi mình khống chế con rối thế thân ra trận quay phim thì cực kì nhập tâm.
Nhất là đoạn cuối khi Cao Thăng sư huynh treo nhân vật chính Lăng Dạ lên đánh, hắn và Bạch Tôn Giả càng diễn càng ăn ý.
Hai người thực sự diễn Cao Thăng sư huynh và nhân vật chính Lăng Dạ như thật luôn.
Đoạn này chắc chắn sẽ là đoạn phấn khích nhất trong cảnh đánh nhau mở màn!
Cảnh phim tiếp tục tiến triển.
Giờ thì đến lượt Bát Tí Kiếm Thánh do Cổ Hồ Quan Chân Quân diễn lên sàn.
Cổ Hồ Quan Chân Quân cực kì nghiêm túc. Ngay khi Cao Thăng sư huynh chém một đao về phía đôi chân của nhân vật chính Lăng Dạ thì hắn đã hành động. Chớp mắt một cái, thân mình hắn nhoáng lên, ống kính cũng không thể bắt được động tác của hắn.
Bát Tí Kiếm Thánh chỉ lắc mình một cái đã xuất hiện ngay sau lưng Cao Thăng sư huynh do Tống Thư Hàng thủ vai, rồi nhẹ nhàng nắm lấy bảo đao Bá Toái.
Lại là một cảnh phấn khích, động tác max điểm cool ngầu.
Bát Tí Kiếm Thánh trầm giọng nói:
“Trận tỉ thí này kết thúc ở đây.”
“Trưởng lão, Lăng Dạ đã nhận thua đâu.”
Cao Thăng sư huynh ngẩng đầu lên nói với vẻ bất mãn. Thế nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bát Tí Kiếm Thánh thì hắn lại nhún vai:
“Thôi được rồi, nể mặt trưởng lão, trận tỉ thí này dừng ở đây.”
“Ngươi may mắn lắm Lăng Dạ, cứ từ từ mà nhấm nháp thất bại này đi.”
Cao Thăng sư huynh thu đao vào vỏ, rồi xoay người bước xuống khỏi đài luận võ mà không thèm quay đầu lại.
Khi đi tới bên đài luận võ, Cao Thăng sư huynh lại quay đầu nhìn vào Lăng Dạ rồi bảo:
“Chờ bao giờ vết thương của ngươi khỏi rồi thì ta sẽ lại tìm ngươi. Tiếp theo cứ chờ sư huynh chỉ dạy chỉ pháp cho ngươi nhé. Ha ha ha.”
Nhân vật chính Lăng Dạ do Bạch Tôn Giả diễn không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt không cam lòng nhìn chằm chằm vào Cao Thăng sư huynh.
GOOD!
Tống Thư Hàng cảm thấy cảnh này mình và Bạch tiền bối phối hợp với nhau thật là tuyệt diệu.
Cuối cùng thì cảnh đầu tiên có đoạn diễn của hắn cũng đã hoàn thành rồi.
Tống Thư Hàng nhảy xuống khỏi đài luận võ rồi đi cùng hai tên sư đệ xu nịnh, ra khỏi ống kính máy quay.
Cảnh diễn còn đang tiếp tục.
Mộ Dung Họa do Giang Tử Yên diễn bước lên đài luận võ, lặng lẽ băng bó vết thương cho Lăng Dạ rồi an ủi hắn rất dịu dàng. Trong đôi mắt của Giang Tử Yên ngập tràn tình cảm, thế nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể thấy khóe mắt cô đang liếc đến Dược Sư trong đám người xem kìa. Tình ý ấm áp này chỉ thuộc về Dược Sư mà thôi.
Sau khi Tống Thư Hàng nhảy xuống khỏi đài luận võ thì quay lại nhìn thấy cảnh này.
Hắn vốn cho rằng Giang Tử Yên sẽ phải cố gắng lắm mới diễn được loại nhân vật “dịu dàng” như thế này, bởi vì cảm giác mà cô mang đến cho người ta chẳng khác gì một ma nữ đầy tà khí. Chẳng ngờ Giang Tử Yên tỷ tỷ lại có một mặt dịu dàng ấm áp thế này.
Dược Sư tiền bối đúng là kẻ thắng cuộc trong cuộc đời này mà.
Không chỉ thu được một đồ đệ giỏi mà còn có thể phát triển thành sư đồ luyến, thu luôn được một đạo lữ song tu vừa dịu hiền vừa tà khí nữa.
Sau khi cảm thán xong xuôi, Tống Thư Hàng đi về phía Bắc Hà tiền bối.
Con rối gỗ thế thân này hay thật, diễn cảnh đánh nhau với Bạch tiền bối cũng ngon ơ.
Hắn nhất định phải cảm ơn Bắc Hà tiền bối mới được, có con rối gỗ này thì hắn không bao giờ sợ phải diễn chung với Bạch tiền bối nữa rồi!
Trong cảm nhận của Tống Thư Hàng thì chính hắn vẫn đang khống chế con rối hành động.
Khi Tống Thư Hàng đến gần các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 thì lại phát hiện ra cả đám đang cúi đầu nhắn tin trong điện thoại, ai nấy đều có vẻ như bận rộn ghê lắm.
Tống Thư Hàng đứng từ xa nhìn màn hình di động của Bắc Hà tiền bối, tiền bối đang ở trong nhóm bạn bè của phần mềm nói chuyện phiếm à?
Bắc Hà Tán Nhân vừa gửi một tin nhắn: “Cuối cùng thì bộ phim của nhóm Cửu Châu số 1 cũng bắt đầu quay rồi, tuy là đến bây giờ ta còn chưa biết tên phim là cái gì nữa! Cảnh đầu của bộ phim đã quay gần xong, tình tiết là Cao Thăng sư huynh do Thư Hàng tiểu hữu sắm vai treo nhân vật chính Lăng Dạ do Bạch Tôn Giả diễn lên mà đánh.
Ps. Ta đã chuẩn bị cho Thư Hàng tiểu hữu một vòng hoa thuần trắng, bên trái viết ‘Xả thân vì người khác’, bên phải viết ‘Vĩnh viễn được lưu truyền’.
Ps2. Trước khi diễn cảnh đánh nhau với Bạch Tôn Giả, Thư Hàng tiểu hữu đã cố ý chuẩn bị cho mình một con rối gỗ thế thân để lên đài diễn cảnh “treo Bạch tiền bối lên đánh” thay mình, thế nhưng phút trước ta vừa phát hiện ra Thư Hàng tiểu hữu ngồi cạnh ta là con rối kia. Còn Thư Hàng tiểu hữu thật thì đang treo Bạch Tôn Giả lên đánh ở trên đài rồi.
Ps3. Bắt đầu phiên giao dịch thôi. Ai cược Thư Hàng tiểu hữu có thể sống qua ngày hôm nay chọn A; cược Thư Hàng tiểu hữu có thể sống qua hôm sau chọn B; cược Thư Hàng tiểu hữu sống được qua 3 hôm chọn C; nếu cược hắn không sống được hết một ngày thì chọn D. Nếu thấy cả bốn lựa chọn đều không thích hợp thì lặng lẽ thả cái like đi.”
Tin nhắn đính kèm video là đoạn Thư Hàng tiểu hữu diễn Cao Thăng sư huynh treo Bạch Tôn Giả diễn nhân vật chính Lăng Dạ.
Trong video, Tống Thư Hàng cười gằn dữ tợn, động tác hung tàn, Bạch Tôn Giả ngã rạp xuống đất, mình đầy thương tích, ánh mắt vô cùng quật cường cứng cỏi.
Bắc Hà Tán Nhân vừa mới gửi tin đi thì đã được vô số tu sĩ chú ý kéo đến bu xem.
Tin nhắn của Bắc Hà tiền bối vừa lên thì đã được mấy chục like và comment.
Mật Đào Tiên Tử: Xem video thì thấy Bạch tiền bối bị đánh thảm quá, đau lòng viết hoa! Thư Hàng tiểu hữu này là đệ tử nhà ai thế? Sao ta chưa nghe thấy tên hắn bao giờ nhỉ?
Hạ Lê Đạo Trưởng: Để ta chọn nào, hình như Lệ Chi Tiên Tử sư muội ta cũng quay phim này hả? Trong phim cô ấy diễn vai nào thế?
Phá Dương Kích Quách Đại: [icon đầu chó đáng yêu]
Phá Dương Kích Quách Đại: [icon tức giận vò đầu con chó lầu trên]
Phá Dương Kích Quách Đại: Ta lặng lẽ thả like vậy, 1 like cho Thư Hàng tiểu hữu. Đáng tiếc ta có việc gấp không tham gia vào bộ phim này được, bỏ lỡ mất hiện trường cảnh này, đau lòng, đau lòng quá mất thôi! Đây chính là hình ảnh mang tính lịch sử đó!
Linh Điệp Đảo Lưu Kiếm Nhất: Chọn lựa phiền chết đi được, gõ chữ phiền chết đi được, đóng phim cũng phiền chết đi được, tiền bối à bao giờ mọi người đóng phim xong? Ta còn phải mua vé xem phim cho sư phụ và Vũ Nhu Tử đây, phiền chết đi được.
Điền Thiên Đảo Chủ: Ta chọn B vậy, ta cảm thấy Bạch tiền bối rất quan tâm đến Thư Hàng tiểu hữu, thế nên ta sẽ thêm cho Thư Hàng tiểu hữu một giây, à không, một ngày. Mà nói chứ ta cũng bỏ lỡ mất cảnh này, tiếc chết đi được. Thế nhưng vì một cảnh này mà ta nhất định sẽ đến xem ủng hộ khi phim lên sóng. Ta sẽ bắt đệ tử toàn đảo đi xem luôn.
Điền Điềm Phó Đảo Chủ: Ta chọn D, nếu Thư Hàng tiểu hữu có thể sống qua được một ngày thì đã là kì tích rồi! Ca ca ngu xuẩn của ta ơi, nếu không phải tự nhiên ngươi muốn tu luyện cái công pháp dở hơi kia thì chúng ta đã có thể đi đóng bộ phim này rồi. Lỗi của ngươi hết đấy!
Điền Thiên Đảo Chủ trả lời Điền Điềm Phó Đảo Chủ: Xin lỗi muội muội, chỉ tại ta đây tâm huyết dâng trào thôi mà.
Đông Phương Tĩnh Tuyết: Chết tiệt, ta bị Hoàng Sơn Chân Quân cấm nói trong nhóm cả tháng trời, bức bối quá đi mất. Ta chọn C, ta cảm thấy dù thế nào thì chắc Thư Hàng tiểu hữu cũng phải sống được đến lúc phim quay xong chứ. Bộ phim này chắc cũng phải hơn ba ngày mới quay xong đúng không? Mặt khác, phim có bài hát chủ đề chưa? Nếu chưa có thì ta nhiệt liệt đề cử bài ca Hoàng Sơn ngu ngốc của Đậu Đậu nhé. Gần đây hôm nào ta cũng mở ra nghe mấy lần, nó tẩy não ghê lắm, cứ nghe xong là phải lẩm bẩm hát lại mới chịu được.
Hoàng Sơn Chân Quân trả lời Đông Phương Tĩnh Tuyết tiên tử: Đông Phương Tĩnh Tuyết tiên tử, cô nghĩ là cô nói ở đây thì bản quân không nhìn thấy cô à? Bản quân nói cho cô hay, mặc kệ Thư Hàng tiểu hữu chết lúc nào chứ cô thì chết ngay là cái chắc rồi!
Hoàng Sơn Chân Quân mệt tim quá. Đông Phương Tĩnh Tuyết tiên tử vốn là một tiên tử thục nữ thích chống tay lên cằm nghiêng đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ kia. Thế mà sau khi gia nhập nhóm Cửu Châu số 1 thì hình tượng thay đổi cả 180 độ.
Tam Lãng, tất cả đều là lỗi của Tam Lãng!
Đông Phương Tĩnh Tuyết tiên tử trả lời Hoàng Sơn Chân Quân: Hoàng Sơn tiền bối, ta sai rồi, ta sai rồi! Nhưng mà Chân Quân à, âm nhạc là tự do của thế gian, ngươi làm như vậy là bẻ cánh của âm nhạc đấy!
Hoàng Sơn Chân Quân thở dài não ruột rồi trả lời: Đông Phương Tĩnh Tuyết tiên tử, bây giờ cô đang ở gần núi lửa Cleveland đúng không? Ban nãy bản quân nhìn vị trí của cô thì phát hiện ra cô cách bản quân không xa lắm đâu. Cô chờ đó, năm phút nữa bản quân sẽ đến chỗ cô.
Lần này thì Đông Phương Tĩnh Tuyết tiên tử sợ chết rét thật rồi: Hoàng Sơn tiền bối, kịch bản này không đúng! Sao ngươi lại ở gần ta thế? Xin lỗi, xin lỗi tiền bối mà, ta se xóa ngay cái bài ca Hoàng Sơn ngu ngốc đó đi! Xin tiền bối tha cho một con đường sống đi mà!
Hoàng Sơn Chân Quân trả lời Đông Phương Tĩnh Tuyết tiên tử: Muộn rồi!
Ba La Đạo Trưởng: Dáng vẻ Bạch tiền bối khi bị thương làm cho người ta tan nát cả ruột gan. Ta chọn D, cược vị Thư Hàng tiểu hữu này không sống quá một ngày. Mặt khác, Bắc Hà Tán Nhân à, bài ca Hoàng Sơn ngu ngốc mà Đông Phương Tĩnh Tuyết tiên tử vừa nói ở đâu thế nhỉ? Ta tìm không thấy đâu hết.
Bắc Hà Tán Nhân trả lời Ba La Đạo Trưởng: Ta không biết gì hết nhé.
Đừng có kéo lão phu vào vụ này, lão phu không phải là Cuồng Đao Tam Lãng, cũng không phải Đồng Quái Tiên Sư thích tính quẻ bịp, còn lâu lão phu mới trả lời câu hỏi kia.
Các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đang lội nhóm bạn bè cũng không khác Bắc Hà Tán Nhân cho lắm.
Mà lúc này thì Thư Hàng tiểu hữu đã hóa đá rồi.
Đứa ban nãy chạy lên đài diễn chung với Bạch Tôn Giả là chính mình? Chính mình? CHÍNH MÌNH?
Còn đứa ngồi bên cạnh Bắc Hà tiền bối là con rối thế thân?
Nói đùa à? Làm sao mà thế được?
Cho dù hắn có căng thẳng đến mức nào, cũng không thể nhầm lẫn giữa vai trò chính” phụ trong mối quan hệ giữa bản thể và con rối thế thân được chứ.
Giống như một người đang chơi game vậy, làm sao mà nhầm lẫn giữa chính mình và nhân vật mình điều khiển cho được?
Chuyện này phi khoa học, chuyện này phản tu chân!
Nhất định là nhầm lẫn ở đâu rồi.
Đúng lúc này thì thân hình Tống Thư Hàng hơi run lên.
Trong túi thu nhỏ một tấc của hắn, con rối Mặc Môn không phát ra ánh sáng quỷ dị nữa.
Và thế giới cảm quan của Tống Thư Hàng cũng trở lại bình thường.
Lúc này đây, sắc mặt hắn trắng bệch ra.
Móa nó, đúng là bản thân hắn thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận