Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1580: Người một nhà quan trọng nhất là phải đầy đủ

Chương 1580: Người một nhà quan trọng nhất là phải đầy đủ
Bạch tiền bối có khách á? Chẳng phải hắn vừa mới ra khỏi thế giới phong bế à? Trên mặt Tống Thư Hàng ngập tràn vẻ nghi hoặc, chắc không phải khách không mời mà đến đấy chứ.
Hắn đang định hỏi thì Bạch tiền bối đã ngắt máy mất rồi.
Lúc này, Bạch tiền bối nhìn bốn phi hành khí ở đằng xa.
Các phi hành khí đi song song, xếp thành hàng ngang, vô cùng chỉnh tề.
Tuy rằng không biết đối phương có lai lịch gì nhưng nhìn có vẻ chẳng hiền lành gì… Đứng từ xa đã cảm nhận được sát ý truyền từ trong phi hành khí ra.
Bên trong mỗi chiếc phi hành khí đều có ba mươi tu luyện giả ngũ phẩm trở lên.
Trời mới biết phi hành khí bé tí thế kia làm sao mà nhét được nhiều người như thế.
Bạch tiền bối vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ lên Lưu Tinh Kiếm bên người… Vừa hay thử uy lực mới của Lưu Tinh Kiếm luôn.
Trong lúc Bạch tiền bối còn đang suy tư, bốn chiếc phi thuyền ở đằng xa lại thay đổi quỹ đạo, đi vòng qua hắn, bay về phía ‘Lan Tây đảo’ ở cách đó không xa.
“???”
Bạch tiền bối chớp mắt, mục tiêu của bọn chúng không phải là ta à?
Hóa ra chỉ là hiểu lầm thôi ư?


Lúc này, trong phi hành khí của Thiên Nhân.
Các Thiên Nhân đang dùng ngôn ngữ của mình để nói chuyện với nhau.
“Thót cả tim, sao tự nhiên lại có một vị đại lão tu chân nhảy ra giữa không trung thế chứ. Vượt không gian mà ra, là Kiếp Tiên cửu phẩm ư?”
“Ta còn tưởng rằng vị đại lão đó muốn bóp chết chúng ta… xem ra đối phương chỉ đi ngang qua thôi.”
“Ta cũng thế… Lúc nãy thấy hắn sờ phi kiếm ta còn tưởng rằng hắn định ra tay với chúng ta. Sợ suýt chết, bây giờ ta còn có cảm giác sống sót sau tai nạn đây.”
“Vị này không phải là Kiếp Tiên, là nghìn năm đệ lục thánh ‘Bạch Thánh’, nói tóm lại, đó là một tồn tại còn đáng sợ hơn cả Kiếp Tiên. Các ngươi mà nhớ kỹ thì sẽ phát hiện ra, rõ ràng là tu sĩ nhân loại nhưng dung mạo của hắn có độ nhận biết rất cao. Sau khi nhìn thoáng qua là không thể quên được. Đến cả Thiên Nhân tộc chúng ta cũng có nhiều người yêu thầm hắn, còn nổi tiếng hơn cái vị nghìn năm đệ nhất thánh kia nữa.”
“Cũng may hắn không có ý định đối phó với chúng ta, được rồi, tăng tốc tiến lên thôi. Mục tiêu là tu sĩ nhân loại biến dị có bốn kim đan ở Lan Tây Đảo. Tốc độ phải nhanh, năng suất phải cao. Nghìn năm đệ lục thánh ‘Bạch Thánh’ đang ở gần đây, đừng dây dưa dài dòng, tránh thêm chuyện.”
“Mở thuật pháp tàng hình ra, nếu như Bạch Thánh ở gần đây thì nhất định đừng quấy nhiễu người bình thường. Lúc bắt tu sĩ biến dị có bốn kim đan kia cũng phải tránh gây hỗn loạn. Tốt nhất là trấn áp, bắt lấy đối phương trong nháy mắt.”
“Thực ra mọi người không cần quá lo lắng… Còn có một truyền thuyết rất đặc biệt liên quan đến nghìn năm đệ lục thánh ‘Bạch Thánh’ nữa đó. Truyền thuyết kể rằng hắn là phúc thần, thực ra có thể gặp được hắn là một chuyện rất may mắn. Nếu thành tâm cầu nguyện với hắn sẽ có hiệu quả kỳ diệu vạn sự như ý nữa. Tuy rằng ta không phải là tín đồ của ‘Bạch Thánh giáo’ nhưng ít nhiều cũng tin một chút, dù sao thì cũng không mất tiền mà.”
“Còn có chuyện như thế sao?”
“Thừa dịp thân ảnh Bạch Thánh còn chưa biến mất, chúng ta cầu nguyện luôn chứ?”
“Xin Bạch Thánh cho chúng ta thuận lợi bắt được tu sĩ kim đan bốn hạt nhân, không nảy sinh thêm chuyện rắc rối.”
“Xin Bạch Thánh để chúng ta ra đi chỉnh tề thì cũng quay về đầy đủ.”


Ở đằng xa, Bạch tiền bối xoa mũi, nhìn bốn phi thuyền đã đi xa, trong lòng có cảm giác khác lạ khó nói thành lời.
Bạch tiền bối lại lấy điện thoại ra, gọi cho Tống Thư Hàng.
“Bạch tiền bối, giải quyết xong việc rồi à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Là ta hiểu lầm, ta tưởng rằng mấy đạo hữu khí thế hùng hổ kia tới tìm ta, nhưng không ngờ bọn họ lại đi vòng qua ta, bay ra xa luôn rồi. Nhìn có vẻ không phải là nhằm vào ta.”
Bạch tiền bối nói, trong giọng nói của hắn còn ẩn chứa chút tiếc nuối.
“Ta cảm thấy nếu như bọn họ thật sự tìm Bạch tiền bối, nói không chừng đã toi rồi.”
Tống Thư Hàng trêu ghẹo.
“Không nói chuyện này nữa, phân thân của ngươi ở đâu? Ta đi tìm phân thân của ngươi trước, nếu như còn thừa thời gian, chúng ta tiện đường đi tới động phủ mà phân thân của ta đã xông vào xem sao.”
Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng:
“Phân thân của ta ở trong một quán ăn trên Lan Tây đảo, Bạch tiền bối đợi chút đã, ta đưa điện thoại cho phân thân, để hắn gửi tọa độ cho ngươi.”
“Được… còn nữa, có chuyện này ta muốn nhờ ngươi giúp.”
Bạch tiền bối nói.
Tống Thư Hàng:
“Được, chuyện gì thế?”
“Gặp rồi nói sau.”
Bạch tiền bối đáp.
Sau khi ra khỏi không gian phong bế, hắn ngày càng muốn gặp Bạch two mà Tống Thư Hàng nói. Trong lòng hắn có rất nhiều nghi hoặc, hắn cảm thấy sau khi gặp Bạch two thì sẽ có được đáp án.
“Được.”
Tống Thư Hàng đáp.
Dứt lời, hắn liền chuyển điện thoại cho phân thân thông qua thế giới hạch tâm.


Trong quán ăn trên Lan Tây đảo.
Tống Thư Hàng phân thân đang làm chân chạy việc cho đệ tử Sở Sở của mình.
Sở Sở đang tu luyện kỹ năng ‘tiên trù’.
Hiện giờ cô là người mới học, không thể dùng thiên tài địa bảo, linh thú lấy thịt hay nguyên liệu tiên trân được, như thế rất lãng phí. Tống Thư Hàng mua một lượng lớn nguyên liệu nấu ăn từ siêu thị về để Sở Sở luyện tập nấu nướng, thuận tiện giúp đỡ rửa cái nọ cái kia.
Khi rửa rau, đầu của Tống Thư Hàng đang nghĩ tới chuyện để Biệt Tuyết Tiên Cơ mở cửa sau, hắn sẽ đưa Sở Sở qua đó, học tập đào tạo chuyên sâu về tiên trù chi thuật.
Nhưng trước khi đưa Sở Sở đi đào tạo chuyên sâu, tốt nhất là nâng tu vi của cô ấy lên trên tam phẩm hoặc tứ phẩm đã.
Trên tứ phẩm mới có khả năng ngự kiếm phi hành, cũng tiện cho Sở Sở làm việc.
Lúc này, Tống Thư Hàng bản thể đưa điện thoại tới.
Phân thân vẩy bọt nước trên tay, cầm lấy điện thoại, nhập tọa độ của mình vào cho Bạch tiền bối.
Sau khi gửi tọa độ đi, Bạch tiền bối gửi lại dấu [OK].
Ngay sau đó, bên cạnh Tống Thư Hàng phân thân truyền tới dao động không gian, Bạch tiền bối sử dụng thiên phú không gian trực tiếp vượt thời không đến đây.
“Ố? Mùi thơm quá, ngươi đang làm gì thế?”
Bạch tiền bối hít hà.
Tống Thư Hàng cười nói:
“Sở Sở đang luyện bí pháp tiên trù, khả năng nấu nướng của cô ấy tiến bộ nhanh lắm.”
“Chào Bạch tiền bối.”
Đúng lúc này Sở Sở bưng một phần beefsteaklên cho Tống Thư Hàng phân thân… Phân thân không cần ăn nhưng nếm thử hương vị món ăn của Sở Sở rồi cho ý kiến thì không thành vấn đề.
Beefsteak được làm từ nguyên liệu thông thường, nhưng về mặt phối liệu thì Sở Sở đã nấu theo ghi chép trong ‘bí pháp tiên trù’ để thử nêm nếm lại. Do nguyên liệu trong tay có hạn nên cô chỉ phối ra mấy loại phối liệu.
Bạch tiền bối vươn tay ra cầm lấy beefsteak rồi lại lấy dao nĩa, bắt đầu thưởng thức.
“Ừm, hương vị được đó. Hơn nữa từng miếng beefsteak được xếp gọn gàng ngay ngắn, nhìn rất thoải mái.”
Bạch tiền bối đánh giá.
Đối với những người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, ngay ngắn là một thứ rất tuyệt vời.
Trong khi nói chuyện, tay của Bạch tiền bối đột nhiên khựng lại.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn lên nóc quán ăn.
Tống Thư Hàng và Sở Sở cũng ngẩng đầu nhìn theo.
“Sở Sở, vào thế giới hạch tâm của ta đi.”
Tống Thư Hàng nhẹ giọng nói.
“Vâng, sư phụ.”
Sở Sở đáp, cô phối hợp với Tống Thư Hàng, tránh vào thế giới hạch tâm.
Sau khi đi vào thế giới hạch tâm, Sở Sở nắm tay thành quyền.
Thực lực của cô quá yếu, trong những tình huống thế này hoàn toàn không thể giúp gì được cho sư phụ.
“Hy vọng tiên trù chi đạo thích hợp với mình, đẩy nhanh tốc độ thăng cấp của bản thân lên.”
Sở Sở nhẹ giọng nói.
Cô không muốn lần nào gặp nguy hiểm cũng phải tránh vào thế giới hạch tâm.


Bên ngoài quán ăn của Tống Thư Hàng.
Bốn phi hành khí của Thiên Nhân hạ xuống.
Phi hành khí tạo thành hình tứ giác, tập trung vào quán ăn của Tống Thư Hàng, có ánh sáng giáng xuống, hình thành nên trận pháp kết giới và ảo thuật.
Trận pháp kết giới và ảo thuật tách biệt cả quán ăn khỏi Lan Tây đảo, không phải lo sẽ ảnh hưởng tới người bình thường.
Điều quan trọng hơn là có thể tránh được ‘tu sĩ biến dị kim đan bốn hạt nhân’ kia chạy trốn.
“Không sai, tình báo là thật. Ta cảm ứng được hương vị đặc thù của kim đan!”
“Chậc chậc, kim đan bốn hạt nhân biến dị, chỉ cần bắt được hắn, chúng ta sẽ là người săn bắt giỏi nhất năm nay.”
“Đừng lãng phí thời gian nữa, mau ra tay đi, đừng quên nghìn năm đệ lục thánh ‘Bạch Thánh’ còn ở gần đây. Tốc độ phải nhanh, động tác phải gọn gàng dứt khoát!”
“Lên!”
Một Thiên Nhân ngũ phẩm ra tay, ấn hờ về phía quán ăn con rối tiên tử, nhẹ nhàng tóm lấy.
Mái của quán ăn bị một lực lượng vô hình nhấc lên cứ như đang chơi trò xếp gỗ.
Ngay sau đó, các Thiên Nhân liền nhìn thấy hai thân ảnh trong quán ăn.
Một là người đàn ông tóc ngắn, nhìn từ khí tức và vẻ ngoài của hắn thì đây chính là tu sĩ mang trong mình nội đan bốn hạt nhân biến dị. Hơn nữa điều khiến các Thiên Nhân cảm thấy vui mừng là tu sĩ bốn hạt nhân kia lại biến dị một lần nữa, dường như bây giờ trong người hắn còn có dao động năng lượng của năm hạt nhân!
Bóng người còn lại khiến các Thiên Nhân càng vui mừng hơn. Đó là một thân ảnh chói mắt như thiên thần, mái tóc đen dài rũ xuống lưng, mình vận quần áo trắng nhẹ nhàng khoan khoái. Đôi mắt rực rỡ như những vì sao, khí chất xuất trần, dường như không thuộc về trần gian.
“Bạch… Bạch… Bạch Thánh!”
Tên Thiên Nhân vừa dỡ nóc nhà run rẩy dùng ‘ngôn ngữ Thiên Nhân’ mà thốt lên.
Tại sao Bạch Thánh lại xuất hiện ở đây chứ?
Vừa nãy khi bọn chúng lái phi hành khí đến Lan Tây đảo, chẳng phải đã đi ngang qua Bạch Thánh sao? Lúc đó, Bạch Thánh không hề đi về Lan Tây đảo mà.
Tại sao bây giờ hắn lại ở đây chứ?
Ai nói cho ta biết, chuyện này là sao đây?
Tống Thư Hàng quét mắt nhìn qua mấy tên này, trong lòng đã có tính toán… Thiên Nhân, số lượng khoảng hơn một trăm hai mươi tên, toàn bộ đều là ngũ phẩm.
Bạch tiền bối cũng liếc qua đám Thiên Nhân và bốn chiếc phi hành khí kia.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng đập vào lòng bàn tay còn lại một phát:
“Ta hiểu rồi, hóa ra mục tiêu của bọn chúng là ngươi à. Chẳng trách.”
Tống Thư Hàng:
“Chẳng trách gì?”
“Lúc trước khi đang nói chuyện với ngươi, chẳng phải ta đã nói là có mấy người khách khí thế hùng hổ đi ngang qua ta sao. Ta vốn tưởng bọn chúng đến kiếm chuyện với mình, nhưng sau đó bọn chúng lại vội vàng vòng qua. Không ngờ đảo một vòng, bọn chúng vẫn tự tìm tới cửa.”
Bạch tiền bối cười ha hả nói.
Duyên, có đôi khi đúng là có cảm giác ‘số mệnh an bài’.
Quanh đi quẩn lại, cái gì phải tới cuối cùng cũng sẽ tới, những gì phải gặp cuối cùng cũng sẽ phải gặp.
“Y ly oa la ~~”
Tên Thiên Nhân dỡ nóc nhà chắp hai tay lại, nhanh chóng đậy lại nóc quán ăn như cũ.
“Ha ha ha, có bạn bè từ xa tới, không vui sao được! Khách tới rồi đừng hòng đi, tránh để các đạo hữu khác nói Bá Tống ta không chiêu đãi khách khứa chu đáo.”
Tống Thư Hàng cất tiếng cười sảng khoái.
Tiếng cười kèm theo hiệu ứng sư tử hống, đinh tai nhức óc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận