Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1403: Tống Tiền Bối, Làm Cho Thế Giới Này Trở Nên Thú Vị Hơn Đi

Chương 1403: Tống Tiền Bối, Làm Cho Thế Giới Này Trở Nên Thú Vị Hơn Đi
Nghìn năm trước, có khi lão tổ tông của hắn cũng không phải họ Tống đâu.
“Tống tiền bối chính là Tống tiền bối, ta không nhận lầm đâu.” Gió đêm len qua cửa sổ, thổi bay mái tóc dài của thiếu nữ, mang theo mùi hương thoang thoảng.
Thiếu nữ vươn tay vuốt ve sợi tóc bên tai, từng hành động đều có tao nhã không nói nên lời.
“Không phải Thiên Đế.” Tống Thư Hàng thấp giọng nói.
Thiên Đế phụ thân Vũ Nhu Tử lúc trước mang đến cho hắn cảm giác hoàn toàn khác với ‘Vũ Nhu Tử’ trước mắt.
Nhưng chắc chắn Vũ Nhu Tử trước mắt cũng không phải là Vũ Nhu Tử thật sự.
Phong cách không đúng.
Vũ Nhu Tử cười nói: “Tống tiền bối yên tâm đi, đương nhiên ta không phải Thiên Đế, có điều… lần này có thể gặp lại Tống tiền bối cũng có liên quan đôi chút với thời gian chi đạo.”
Cô khẽ đứng dậy, đột nhiên đến gần Tống Thư Hàng, đồng thời còn vươn tay phải từ từ đưa về phía gò má của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng ngửa ra sau theo bản năng, muốn tránh bàn tay của cô.
Nhưng tay phải của Vũ Nhu Tử lại như bóng với hình, nhẹ nhàng dán lên mặt hắn. Bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo, không hề có nhiệt độ mà nhân loại nên có… Thân thể bây giờ của Vũ Nhu Tử tựa như đang bị đóng băng vậy.
“Thấm thoát đã nghìn năm rồi. Có điều Tống tiền bối quả nhiên vẫn giống với trong ký ức của ta. Thời gian hơn một nghìn năm trôi qua, trí nhớ của ta vẫn tốt như vậy.” Vũ Nhu Tử mỉm cười mãn nguyện, lúc cười, đôi mắt híp lại thành hình trăng non.
[Thời gian chi đạo… Thời gian nghìn năm.]
Đầu tiên Tống Thư Hàng nghĩ đến thiên phú ‘nhập mộng’ của bản thân. Thiên phú nhập mộng của hắn có công năng tương tự, bất chấp thời gian và không gian, cưỡng ép xen vào cuộc đời của người khác.
Chẳng qua loại trạng thái này của Vũ Nhu Tử lại không giống.
“Tương lai?” Tống Thư Hàng linh quang chợt lóe, bèn thấp giọng hỏi.
Nếu không phải Thiên Đế phụ thân, lại thêm nhân tố ‘thời gian chi đạo’ và ‘nghìn năm’, chẳng lẽ người trước mắt là Vũ Nhu Tử của tương lai, tạm thời phụ thân trên người Vũ Nhu Tử hiện tại trong thời gian ngắn ư?
Vũ Nhu Tử của nghìn năm sau? Thậm chí có thể là Vũ Nhu Tử của tương lai lâu hơn nữa?
“Thời gian của ta không có nhiều, lần này có thể thuận lợi gặp được Tống tiền bối và ở bên cạnh ngươi lâu như vậy, ta thật sự rất vui vẻ.” Vũ Nhu Tử dịu dàng nói.
Cô không trực tiếp trả lời vấn đề của Tống Thư Hàng… Hoặc là không tiện trả lời. Có điều nhìn nét mặt cô thì hẳn là Tống Thư Hàng đã đoán đúng.
Tính cách Vũ Nhu Tử trong tương lai thay đổi lớn tới vậy ư? Nếu như đây thật sự là Vũ Nhu Tử của tương lai thì điều gì đã khiến một cô gái hiếu động biến thành thế này đây?
Tay nhỏ bé của Vũ Nhu Tử di chuyển khỏi mặt Tống Thư Hàng, sau đó cô lại nhìn về phía mọi người trong phòng.
Quy tiền bối, Thông Nương, mỹ nhân rắn công đức, Tạo Hóa Tiên Tử, Đao Cổ Vô Hình, Cách Đấu Thú chuột túi, Tô Thị A Thập Lục và bạch long tỷ tỷ, còn còn Lý m Trúc đang trong trạng thái ngủ say nữa.
Đây toàn là những nhân vật tương ứng với ký ức cách cô hơn nghìn năm trước.
Cô lại bước đến bên giường Tống Thư Hàng, nhìn A Thập Lục và Lý m Trúc đang say ngủ.
“Ha ha, lúc này A Thập Lục nhỏ nhắn thật đấy.” Vũ Nhu Tử cười hì hì nói, sau đó cô lại vươn tay ra chọt nhẹ lên sừng rồng trên đầu Tô Thị A Thập Lục.
“Ưm ~” Tô Thị A Thập Lục đang hôn mê mơ mơ màng màng kêu lên một tiếng rồi trở mình.
Nhỏ nhắn? Vậy Tô Thị A Thập Lục sau này còn cao thêm nữa ư?
A Thập Lục… thật sự còn có thể dậy thị lần nữa á? Trong lòng Tống Thư Hàng cảm thấy hoài nghi.
“Tống tiền bối.” Vũ Nhu Tử xoay người lại, hai tay chắp phía sau, mỉm cười duyên dáng: “Tương lai sau này… ngươi nhất định phải sống cho tốt nhé.”
Tống Thư Hàng nghe vậy thì lại thấy nhói ở trong tim.
Những lời này của Vũ Nhu Tử cứ như tương lai hắn sẽ sống rất gian khổ ấy.
“Ta của tương lai sẽ chết mấy lần?” Tống Thư Hàng hỏi.
Hắn cũng không hỏi bản thân có chết hay không mà hỏi thẳng rốt cuộc mình chết mấy lần. Trong vòng bốn tháng ngắn ngủi, giác ngộ của Tống Thư Hàng cũng đã thăng hoa đến mức nặng nề thế này rồi.
“Đây là… bí mật, thứ cho ta không thể tiết lộ được.” Vũ Nhu Tử nghiêm túc nói.
“Ha ha ha.” Sau khi nghe Vũ Nhu Tử trả lời thì Tống Thư Hàng lại nhẹ nhõm bật cười.
Ừm, dù là Vũ Nhu Tử tao nhã thì bản tính tinh nghịch kia vẫn không thay đổi.
“Đã đến lúc rồi, vậy thì… sau này gặp lại nhé.” Vũ Nhu Tử giơ một ngón tay ra lắc lắc: “Một nghìn năm nhé.”
“Vấn đề cuối cùng.” Tống Thư Hàng vội vàng nói: “Tại sao chúng ta không gặp lại nhau suốt một nghìn năm?”
Hắn rất để ý vấn đề này.
Vì sao lại không gặp nhau tròn một nghìn năm chứ?
Là Vũ Nhu gặp chuyện ư? Hay là hắn bị cái gì? Hoặc là tương lai thế giới có vấn đề gì?
“Ừm, bởi vì Tống tiền bối bế quan, bế một lần là hơn nghìn năm. Ta cũng nghĩ rồi, quan hệ nhân sinh của tu sĩ cấp cao càng ngày càng xa cách liên quan rất lớn đến việc hở ra là bế quan hàng trăm hàng nghìn năm. Nghìn năm chẳng khác nào cả đời của cường giả Linh Hoàng bình thường.” Vũ Nhu Tử vuốt ve tóc dài bên tai rồi trả lời.
Tống Thư Hàng: “…”
Vũ Nhu Tử nói xong thì trở về bên cạnh cửa sổ, cô vén váy thật tao nhã, sau đó giơ hai tay chống cằm: “Tống tiền bối, vì để cho thế giới này trở nên thú vị hơn, xin hãy tạo ra thật nhiều bí cảnh thú vị và cấm địa kích thích nhé.”
Tống Thư Hàng: “…”
Không đợi Tống Thư Hàng trả lời, nhiệt độ thân thể của Vũ Nhu Tử dần khôi phục lại, không còn lạnh băng như lúc trước nữa.
Vũ Nhu Tử bình thường đã quay về.


Tống Thư Hàng rũ mắt xuống, xòe tay ra nhìn bàn tay mình: “Bế quan nghìn năm ư?”
“Đây là chuyện rất bình thường, Huyền Thánh bát phẩm và Kiếp Tiên cửu phẩm thường xuyên bế quan một lần cả nghìn năm. Trường Sinh Giả lại càng lâu hơn, có vài Trường Sinh Giả bế quan một lần là cả muôn thu ấy chứ.” Giọng nói dịu dàng của bạch long tỷ tỷ vang lên.
“Vậy ư?” Tống Thư Hàng nói.
Ta của tương lai cũng có thể làm được chuyện ngầu lòi như bế quan nghìn năm sao?
Cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
“Được rồi, nói đi cũng phải nói lại… từ lúc ta tu luyện đến giờ vẫn chưa từng nghiêm túc bế quan lần nào cả.” Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Cho nên hắn mới cảm thấy chuyện mình ‘bế quan nghìn năm’ nghe rất lạ.
Bát Tu Thông Nương: “Ha ha.”
Tên dở ơi chưa đầy năm tháng đã đến ngũ phẩm sẽ bế quan nghìn năm ư?
Không có cửa ấy đâu!
Nếu như Tống Thư Hàng tiếp tục tấn cấp theo tốc độ bình quân mỗi tháng một cấp như thế này, thì tháng giêng năm sau hắn đã thành Kiếp Tiên cửu phẩm rồi. Nói không chừng tháng hai năm sau hắn đã trở thành Trường Sinh Giả, tháng ba năm sau thì hắn đánh được cả Thiên Đạo luôn ấy chứ.
Thông Nương đã tuyệt vọng hoàn toàn.
Lúc trước cô từng có một dã tâm.
Cô phải cố gắng tu luyện, trở nên mạnh hơn cả Tống Thư Hàng, sau đó thoát khỏi kiếp sủng vật, vươn lên làm chủ. Từng có một thời gian, cô và Tống Thư Hàng chỉ chênh nhau có vài tiểu cảnh giới, cô cảm thấy chỉ cần mình chăm chỉ một chút thì nói không chừng có thể đuổi kịp Tống Thư Hàng.
Đây là ‘Ta nhất định có thể lật ngược thế cờ’ nằm trong ba ảo tưởng lớn của cuộc đời.
Nhưng bây giờ, dù đã chiếm được Cửu Tu Phượng Hoàng Đao, cô cũng không nghĩ là mình có thể đuổi kịp Tống Thư Hàng. Quan trọng hơn chính là… Cửu Tu Phượng Hoàng Đao còn thân thiết với Tống Thư Hàng hơn với cô nữa.
Cô nhất định là một Bát Tu dỏm.
Cộp ~~
Vũ Nhu Tử bên cửa sổ đột nhiên cụng đầu vào mặt bàn.
Cô chợt ngẩng đầu lên, mở mắt ra.
“Tống tiền bối!” Vũ Nhu Tử kêu lên.
Tống Thư Hàng: “Ta đây, mọi người đều ở đây.”
“Tiêu rồi, Tống tiền bối ơi. Khế ước linh quỷ của ta vỡ thành bốn mảnh rồi.” Vũ Nhu Tử vội la lên.
Tống Thư Hàng: “…”
Thì ra từ lúc ấy Vũ Nhu Tử đã bị ‘tương lai’ chiếm xác rồi ư? Nếu như không phải cô ấy sơ ý để lộ nụ cười duyên kiểu nữ vương kia thì Tống Thư Hàng khó mà phát hiện ra được.
Nghĩ kỹ thì nụ cười kia có phải là Vũ Nhu Tử tương lai cố ý để lộ ra để nhắc nhở mình không nhỉ?
Sau khi Vũ Nhu Tử tỉnh lại thì hình như đã hoàn toàn mất đi đoạn ký ức đó.
“Đừng sốt ruột.” Tống Thư Hàng vỗ nhẹ Vũ Nhu Tử: “Khế ước linh quỷ của ta cũng bị khiếm khuyết, không phải ta vẫn ổn đấy sao.”
“Vậy linh quỷ của chúng ta còn cứu được không?” Vũ Nhu Tử nhìn Tống Thư Hàng với vẻ mong chờ.
“Chỉ cần khế ước linh quỷ vẫn còn thì có nghĩa là linh quỷ của chúng ta vẫn chưa biến mất. Một ngày nào đó chúng ta nhất định sẽ đưa được chúng nó về.” Tống Thư Hàng lên tiếng an ủi.
Nếu như linh quỷ đã chết thì khế ước linh quỷ sẽ tiêu tán hoàn toàn.
Khế ước linh quỷ bị khuyết của Tống Thư Hàng và khế ước linh quỷ vỡ thành bốn mảnh của Vũ Nhu Tử đều đại biểu cho việc linh quỷ của hai người vẫn còn sống.
Xét về mặt lý thuyết, hai người quả thật có cơ hội tìm lại được linh quỷ.
“Tống tiền bối.” Vũ Nhu Tử bắt lấy tay của Tống Thư Hàng: “Chúng ta phải cùng nhau cố gắng mới được!”
Lần này, bàn tay của cô rất ấm áp.
Tống Thư Hàng gật đầu: “Ừ, cùng nhau cố gắng.”
[Liên minh tìm lại linh quỷ] khiến người xót xa được thành lập.
xxxxxxx
Đêm đến
Ba người Tô Thị A Thập Lục, Lý m Trúc và Vũ Nhu Tử ngủ trên giường lớn.
Tống Thư Hàng nằm dưới đất.
Mỹ nhân rắn công đức và Tạo Hóa Tiên Tử thì trở về trong cơ thể Tống Thư Hàng.
Quy tiền bối rụt vào mai rùa, Thông Nương vướng trên mai rùa của nó thì đả tọa minh tưởng.
Chuột túi hiếu động bị Tống Thư Hàng đưa về thế giới hạch tâm.
Đao Cổ Vô Hình lẳng lặng lơ lửng giữa không trung.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời dần lên cao.
Tô Thị A Thập Lục vẫn hôn mê bất tỉnh, tướng ngủ của Vũ Nhu Tử không tốt lắm, nửa người và chân dài gác trên người A Thập Lục.
Quy tiền bối và Thông Nương vẫn không nhúc nhích.
Đao Cổ Vô Hình vẫn đang lơ lửng giữa không trung.
Tống Thư Hàng mở mắt ra, phát hiện Lý m Trúc phiên bản thu nhỏ đang nằm co ro trong ngực mình.
7: 04, chủ nhật, ngày 6 tháng 10 năm 2019, trời quang.
Lúc hắn tỉnh lại, điện thoại trong túi áo lại rung lên.
Tống Thư Hàng lấy di động ra, phát hiện là Tối Việt Cư Sĩ gọi đến cho hắn.
Tống Thư Hàng kéo màn hình một cái, thấp giọng nói: “Alo, là Tối Việt tiền bối à, ngươi đến rồi ư?”
“Đạo hữu ngươi là ai? Sao số của ngươi lại lộn xộn vậy, hôm qua ngươi gửi một tọa độ địa chỉ cho ta đúng không? Ngươi tìm ta có chuyện gì à?” Tối Việt tiền bối nói.
Tống Thư Hàng khóc một dòng sông.
“Ta là Tống Thư Hàng đây, Tối Việt tiền bối, hôm qua chúng ta đã hẹn cùng nhau đến Thực Tiên yến mà.” Tống Thư Hàng nói.
Tối Việt Cư Sĩ: “Thật ngại quá, vậy mà ta lại quên mất chuyện này.”
“Không sao, ta có thể hiểu được. Bởi vì hiện tại ta và ngươi đều là tiểu trong suốt như nhau.” Tống Thư Hàng nói.
Tối Việt Cư Sĩ lập tức thấy lòng mình ấm áp, có loại cảm giác đồng cảm khó tả: “Thì ra là thế, Tống đạo hữu ngươi cũng bị người khác bỗng nhiên quên mất giống ta ư. Ta sẽ lập tức lên đường đến thành phố Văn Châu đây, mấy tiếng nữa là đến.”
Tống Thư Hàng cúp điện thoại, lại bấm gọi số của Bạch tiền bối.
Nhưng điện thoại của Bạch tiền bối không có ai bắt máy.
Bạch tiền bối còn đang bế quan à?
Tống Thư Hàng sờ cằm… Phúc lợi tuyệt vời như Thực Tiên yến này, với vận may của Bạch tiền bối thì lẽ ra không để lỡ mới đúng chứ nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận