Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 347: Tống Thư Hàng dùng một lần bản 001

Chương 347: Tống Thư Hàng dùng một lần bản 001
“Đợi chút đã, nhưng chẳng phải cái tên trẻ tuổi kia cũng để đầu trọc à? Chẳng lẽ hắn không phải là đại hòa thượng?”
Kê Thập Bát nghi hoặc chỉ vào Tống Thư Hàng trên màn hình.
Cái đầu trọc của người trẻ tuổi này phản xạ ánh sáng mặt trời chiếu chói lóa là thế. Đầu tròn lẳng, láng o, vừa nhìn qua đã biết đây chính là dạng hộp sọ chuẩn, thích hợp để đầu trọc rồi.
Ngưu Nhị lại cười thêm cái nữa:
“Kê huynh, quả đầu trọc này là vừa mới cạo xong đó, ánh mắt của ngươi đã tệ tới mức không nhìn ra cả điểm ấy à?”
Khóe miệng Kê Thập Bát giật giật —— mẹ nó, cái quả đầu trọc láng o kia còn đang phản chiếu ánh mặt trời chói lóa là thế, cái tên Ngưu Nhị này nhìn đằng nào ra được đây là quả đầu mới cạo chứ?
“Đừng có kéo vấn đề lảng sang chuyện khác nữa.”
Lang Nhất vỗ tay:
“Hôm nay mọi người nghỉ ngơi cho tốt đi, khôi phục thể lực một phen. Ưng Lục, Thố Nhị Thập Bát, phát trang bị mới cho mọi người. Ngày mai... hành động!”
Mọi người ở đây đều im lặng gật đầu, hai người Ưng Lục, Thố Nhị Thập Bát đứng lên, lấy một cái vali da màu đen ra.
Cái vali của Ưng Lục rất lớn, sau khi mở ra, bên trong chứa đủ các loại lựu đạn và súng ống, đa dạng chủng loại, từ súng ngắn bình thường đến súng trường, súng tiểu liên, súng ngắm, kiểu dáng nào cũng có.
Thực ra thì mấy loại vũ khí súng ống bình thường đều chỉ là đồ chơi trong mắt của những tu sĩ đẳng cấp cao, nhưng đối với tu sĩ nhị phẩm trở xuống thì vẫn có thể tạo thành thương tổn cực lớn.
Bọn người Lang Nhất không phải là kiểu cổ hủ như các tu sĩ thời đại trước, hiện tại bọn họ còn không có đủ truyền thừa của Tam Thập Tam Thú Thần Tông nữa là, vì hoàn thành nhiệm vụ, thường phải lợi dụng một số vũ khí hiện đại hóa có uy lực mạnh.
Bên kia, Thố Nhị Thập Tam cũng mở ra chiếc vali màu đen của cô ta ra. Đồ vật trong rương của cô tinh xảo, hơn nữa vô cùng đơn giản, chính là hai xấp thẻ rất dày ước chừng có năm mươi tấm.
Đây chính là phù bảo cấp thấp, tài liệu dùng để chế tác cũng rất thô ráp. Một tấm phù bảo cứng ngắc có kích thước cỡ một trang giấy, có thể kích hoạt khiên bảo vệ cấp bậc gần bằng tam phẩm một lần.
“Mỗi người chọn vũ khí nào thuận tay, cùng với hai tấm phù bảo phòng ngự đi. Tranh thủ đi cứu Kình Bát và Sa Cửu ra.”
Lang Nhất vỗ tay, trầm giọng chỉ đạo.
Gương mặt của hắn tỉnh rụi, nhưng trong lòng thì lại đang rỉ máu —— mấy loại súng ống kia thì còn có thể kiếm được từ tay của một vài quốc gia buôn bán vũ khí. Nhưng mớ phù bảo này đều là trân bảo cả, không dễ gì có được đâu. Đến lúc đó nhất định phải tống tiền đám người Hư Kiếm phái kia lại, để đền bù cho lần tiêu hao này mới được.
Tiếp theo, ngoại trừ Dương Thất ra thì tất cả các thành viên còn lại đều tiến lên chọn món vũ khí vừa tay mình, sau đó lại lấy hai tấm phù bảo bỏ vào trong người.
Sau khi lựa chọn xong trang bị và phù bảo, mọi người tản ra, đi vào mấy căn phòng nhỏ trên tàu ngầm, bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.
...
Phần lớn thành viên đều đã rời đi rồi, chỉ còn lại Lang Nhất, Dương Thất, Ngưu Nhị và Xà Nhị Thập Tam.
“Dương Thất, đã tìm thấy con nhóc của thế gia họ Sở kia chưa?”
Lang Nhất dò hỏi.
Dương Thất duỗi ngón tay gõ lên bàn phím, đáp:
“Đã tìm được rồi, đang ở trong cái lều này.”
Trong lúc nói chuyện, hình ảnh chụp Sở Sở trong lều được chiếu lên màn hình.
Sở Sở nằm trên giường bệnh trông có vẻ yếu ớt, có thể thấy vết thương của cô rất nặng. Ngực bị ép phẳng lì ra, cho đến giờ vẫn chưa chết cũng là nhờ vào may mắn.
Sau khi Lang Nhất nhìn thất bộ dáng Sở Sở thế này, gật đầu vui mừng:
“Xem ra cô ta bị thương cực kỳ nặng... Nhất định là không thể kịp tham gia cuộc chiến Đoạn Tiên đài giữa Hư Kiếm phái và thế gia họ Sở rồi. Nếu thế, xem như chúng ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ chờ đến lúc trận chiến Đoạn Tiên đài bắt đầu, con nhóc của thế gia họ Sở này không thể lên đài được, chúng ta có thể lấy được thù lao của nhiệm vụ này từ tay Hư Kiếm phái rồi.”
Đối với Lang Nhất thì đây chính là tin tốt duy nhất của ngày hôm nay.
“Còn nữa Dương Thất, nhớ che giấu hết tất cả những dụng cụ trinh sát của ngươi cho thật kỹ vào. Giám sát hòn đảo nhỏ này, ngày may là chúng ta có thể sẽ phải dùng tới... Nhất định phải chú ý đến hành tung của người trẻ tuổi và tiểu hòa thượng kia mọi lúc mọi nơi.”
Lang Nhất lên tiếng dặn dò.
Dương Thất gật đầu, cẩn thận giấu kỹ ba dụng cụ trinh sát còn lại.
Tổn thất một cái hình con rùa, chỉ còn lại ba cái nên phải cẩn thận, không được để chúng bị phá hủy nữa, đây chính là mấy sản phẩm khoa học kỹ thuật đặc biệt tiên tiến và quý hiếm nhất, có tiền cũng khó mà mua được.
...
Mặt trời lặn rồi lại mọc, lại một ngày mới bắt đầu.
Ngày 17 tháng 7, trời nhiều mây.
Thỉnh thoảng vầng thái dương nóng rực lại khoác lên mình một tầng mây thật dày, khiến cho người ta cảm giác ngày hôm nay mát mẻ hơn một chút,
Tống Thư Hàng dậy thật sớm, lặng lẽ rời khỏi lều bắt đầu tu luyện chăm chỉ. Sau khi tu luyện xong, hắn khoan khoái trở về nơi cắm lều với cái đầu đầy mồ hôi.
Tại nơi đóng quân, Đậu Đâu cũng đang thổ nạp tu luyện...
Nó thấy Thư Hàng quay về thì lên tiếng trêu ghẹo:
“Thư Hàng, gâu, hai ngày nay thấy ngươi liều mạng tu luyện quá nhỉ, bị cái gì kích thích à, gâu?”
“Không phải bị kích thích, chẳng qua là cảm giác mấy hôm nay rất có động lực tu luyện thôi.”
Tống Thư Hàng cười hê hê.
Kể từ khi biết mình bỏ lỡ độ tuổi vàng tốt nhất để tu luyện, trong cơ thể đã không còn cỗ tiên thiên chân khí mang theo từ trong bụng mẹ ra, Tống Thư Hàng cũng không bị đả kích gì, trái lại, hắn càng tu luyện chăm chỉ hơn trước.
Nếu đã bước đi chậm hơn người khác, vậy thì càng phải nỗ lực tu luyện hơn nữa mới được. Cần cù bù thông minh, tuy rằng đạo lý này không đúng hoàn toàn, nhưng vẫn có ý nghĩa của nó. Hơn nữa, vốn dĩ bản thân hắn đã bắt đầu trễ hơn người khác, lại càng không tu luyện chăm chỉ thì chỉ có phần bị người ta bỏ lại xa hơn mà thôi...
Tống Thư Hàng ưỡn eo, chọc ghẹo:
“Ta không muốn đến lần sau khi Bạch tiền bối xuất quan thì phần mộ của ta đã xanh cỏ đâu, sau đó Bạch tiền bối lại phải đến thắp hương trước mộ ta nữa ~”
“Yên tâm đi, gâu, không có vụ xanh cỏ đâu.”
Vẻ mặt Đậu Đậu nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Tống Thư Hàng nói:
“Cảm ơn.”
Đôi lúc Đậu Đậu nó cũng biết nói vài lời có ích đấy chứ.
“Bởi vì bản Đậu Đậu sẽ nhớ đến viếng mộ rồi dọn cỏ sạch sẽ cho ngươi vào tiết thanh minh hàng năm. Yên tâm đi, không cần cảm ơn ta đâu, bản Đậu Đậu rất vui lòng giúp ngươi đó.”
Đậu Đậu phiên bản nhỏ dùng sức vỗ vỗ bắp chân Tống Thư Hàng...
Tống Thư Hàng: “...”
Miệng chó không thể mọc được ngà voi, miệng Đậu Đâu lại càng không thể mọc ngà voi, vì sao hắn lại không nhớ kỹ đạo lý này kia chứ.
Lúc này, tiểu hòa thượng cũng vừa tu luyện xong trở về. Con đường tu luyện giống như đi ngược dòng nước, không tiến thì ắt phải lùi, hầu như không ai lười biếng cả.
Tiểu hòa thương nghe loáng thoáng câu chuyện xong thì lập bênh vực Tống Thư Hàng:
“Đậu Đậu tiền bối nói lung tung rồi, Thư Hàng sư huynh sẽ không chết sớm như vậy đâu. Tống Thư Hàng sư huynh là người tốt, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Tống Thư Hàng vui mừng đang đang định cho nó một like.
Lúc này Đậu Đậu cười ha ha:
“Ừ ừ, sống lâu ‘trăm’ tuổi. Sau trăm năm nữa thì Tống Thư Hàng tèo chứ gì?”
“Tiền bối Đậu Đậu à, ta không có ý đó!”
Tiểu hòa thượng sốt ruột, trên gương mặt nghiêm túc nhỏ nhắn đầy vẻ oan ức.
Tống Thư Hàng ngồi xổm xuống, xoa đầu Đậu Đâu thật mạnh:
“Đậu Đậu ngươi đừng ăn hiếp tiểu Quả Quả nữa. Đúng rồi, đồ ăn của chúng ta hôm qua còn dư nhiều không? Buổi sáng chúng ta đổi khẩu vị nhé, đồ nướng này ăn một vài bữa thì không sao, nhưng ăn nhiều quá thì sẽ không tốt đâu.”
Tiểu hòa thượng đứng ở một bên ra sức gật đầu:
“Đúng đó, hơn nữa, ăn đồ nướng nhiều dễ nóng lắm, lại còn dễ khiến trĩ sang bị tái phát nữa, đáng sợ lắm.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Đậu Đâu nghiêm trang nhe răng nói với Tống Thư Hàng:
“Đừng có sờ đầu ta... Ngươi cũng không phải Hoàng Sơn ngu ngốc, coi chừng ta cắn ngươi bây giờ. Ngươi không biết rằng đầu chó là nơi chỉ có chủ nhân mới được sờ à?”
Sau đó, Đậu Đậu lại nói:
“Không còn nhiều đồ ăn đâu, chúng ta nên đi tìm thêm chút nữa. Đáng tiếc, nếu như có Biệt Tuyết Tiên Cơ ở đây là tốt rồi, có cô ấy ở đây, cho dù mỗi bữa chỉ là đồ nướng, nhưng có thể làm ra rất nhiều thứ khác nhau, tuyệt đối sẽ không ngán chút nào.”
“Biệt Tuyết Tiên Cơ à? Là chủ nhân của thực tiên yến sao?”
Tống Thư Hàng nhớ Tô Thị A Thất đã từng đồng ý dẫn hắn đi tham gia thực tiên yến của Biệt Tuyết Tiên Cơ, dường như là yến hội cực lớn trong giới tu sĩ cao tầng thì phải?
Bởi vì đạo hiệu của Biệt Tuyến Tiên Cơ dễ nhớ, cho nên Tống Thư Hàng mới nhớ rõ.
“Chính là cô ấy đấy, đáng tiếc Bạch Tôn Giả không đồng ý song tu cùng cô ấy... Gâu, nếu như cô ấy song tu với Bạch Tôn Giả thì tất cả đạo hữu trong nhóm Cửu Châu Số 1 đều có lộc ăn rồi.”
Đậu Đậu liếm liếm môi, sắp nhỏ hết cả dãi ra.
“Ha ha ha.”
Tống Thư Hàng cười khẽ —— suýt chút nữa thì hắn quên béng mất việc này rồi. Đến tham gia thực tiên yến, nhất định không thể nhắc tới Bạch Tôn Giả trước mặt Biệt Tuyết Tiên Cơ mới được.
Phụ nữ thất tình rất đáng sợ, rất có thể cô ấy sẽ vì yêu mà sinh hận. Lỡ như sau đó cô ấy trút hết lòng hận thù vào một người qua đường ất ơ như hắn thì làm sao đây? Hắn cũng không muốn bị ngộ độc thức ăn đâu.
“Nếu như không còn nhiều đồ ăn thì ta đi kiếm cái gì để ăn vậy, đi xuống biển xem có thể kiếm được món hải sản nào không.”
Tống Thư Hàng đề nghị, đúng lúc hắn đổ mồ hôi đầy người sau khi tu luyện xong, bây giờ mà đi bơi một chặp thì bảo đảm sướng hơn gấp bội. —— Trải qua cả một đêm giảm sốc, rốt cuộc hắn cũng không còn nhạy cảm với "Cá" như trước nữa.
Nhưng hàm răng của Đậu Đậu vẫn là ám ảnh trong lòng Tống Thư Hàng.
“Được, xuống biển thì chú ý an toàn nhé.”
Đậu Đậu nhắc nhở
Trong lúc nói chuyện, Đậu Đậu nhếch miệng, con mắt nó đảo qua vài góc hẻo lánh trên hòn đảo.
Bên đó có hai con côn trùng và một con chim biển.
Đưa máy bay trinh sát lên đảo này một cách trắng trợn như thế, đối phương cho rằng bản thân nó và Bạch tiền bối đều bị mù hết rồi à?
...
Tống Thư Hàng chỉ mặc độc mỗi cái quần cộc rộng đi xuống biển.
Bạch tiền bối vẫn ngồi trên một mỏm đá ngầm trên mặt biển như trước, hai tay hắn ôm đầu gối, ánh mắt nhìn về đường chân trời cuối, lẳng lặng ngẩn người.
“Buổi sáng tốt lành, Bạch tiền bối.”
Tống Thư Hàng vẫy tay kêu to.
Bạch Tôn Giả xoay đầu lại nhìn về phía Tống Thư Hàng, thấy bộ dạng Tống Thư Hàng thì hỏi:
“Ngươi muốn xuống biển à?”
“Vâng, ngày hôm qua Đậu Đậu và tiểu hòa thượng đã đi tìm thức ăn rồi, vậy sáng nay đến phiên ta. Ta muốn xuống biển xem thử, tìm chút hải sản.”
Tống Thư Hàng cười nói.
“Tốt lắm, vậy thì ta sẽ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa.”
Bạch Tôn Giả tiếp lời. Sau đó Tôn Giả nhắc nhở Thư Hàng:
“Đúng rồi, Thư Hàng này. Dự báo thời tiết hôm nay là: sóng thần sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào ở cách hòn đảo của chúng ta 100 mét. Ngươi phải chú ý đấy, không nên bơi quá xa.”
Dự báo thời tiết? Có sóng thần cách đảo của chúng ta có một trăm mét?
Không bàn đến việc rốt cuộc là cái trung tâm khí tượng nào rảnh rỗi sinh nông nổi đi dự báo thời tiết trên một hòn đảo nhỏ vô danh ở biển Đông—— quan trọng là, rốt cuộc là nơi nào có thể xác định được phạm vi của sóng thần chính xác đến hàng mét thế này?
Tống Thư Hàng cười khổ nhìn về phía Bạch Tôn Giả, xem ra Bạch tiền bối muốn làm một trận lớn rồi.
Thấy vẻ mặt cười khổ của Tống Thư Hàng, Bạch Tôn Giả cười ha ha:
“Được rồi, đừng sợ. Ngươi tới đây.”
Tống Thư Hàng đi đến bên cạnh Bạch Tôn Giả.
Bạch Tôn Giả vươn tay lấy một tờ giấy dán hình trong suốt ra... Ôi, nhớ thứ này thật đấy, trước đây không lâu, cái hình dán 3D anh em hồ lô biến chứa vạn lý phi độn thuật mà Bạch tiền bối chuẩn bị cho hắn cũng là in ra từ trong mấy miếng dán trong suốt thế này đây.
Chẳng lẽ lần này lại là vạn lý phi độn thuật nữa hả? Trong lúc hắn đang suy nghĩ miên man, thì Bạch Tôn Giả đã dùng sức dán tờ giấy lên lồng ngực hắn.
Sau khi bóc lớp giấy ra, trên ngực Tống Thư Hàng xuất hiện thanh phi kiếm —— lần này đổi hình vẽ rồi à? Không phải hình anh em hồ lô biến 3D thì tốt quá rồi.
“Bạch tiền bối, lần này là cái gì thế?”
Tống Thư Hàng hỏi thử.
“Vẫn còn chưa đặt tên đâu.”
Bạch Tôn Giả suy nghĩ một chút rồi trả lời:
“Ừ, vậy cái này gọi là Tống Thư Hàng dùng một lần bản 001 đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận