Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2624: Bá Tống tiên sinh rất phiền não

Chương 2624: Bá Tống tiên sinh rất phiền não
[Hình như lần trước Bá Tống tiền bối đã nói câu này rồi hay sao ấy?]
[Thế có nghĩa là tháng sau chúng ta vẫn sẽ được xem lần giảng pháp thứ bảy của Bá Tống tiền bối đúng không?]
Người tu luyện trong chư thiên vạn giới bàn tán xôn xao. Còn chuyện “lần giảng pháp cuối cùng” của đại lão Bá Tống thì chẳng ai tin cả. Mọi người đều biết tỏng câu chuyện dân gian “Sói đến rồi!” mà.
Khi mọi người đang bận giao lưu thì khâu Huyền Thánh giảng pháp lần này cũng chính thức kết thúc, hình ảnh Bá Tống không xương và mỹ nhân rắn công đức biến mất.
Mọi người cũng kết thúc tư thế “nhìn trời”.
Nội dung giảng pháp của đại lão Bá Tống lần này khác với những lần trước, không thể giúp mọi người trực tiếp lĩnh ngộ và nâng cao cảnh giới, song hiệu quả của nó thì không thua kém gì mấy lần trước kia.
Bởi vì cách chế biến tà vọng thành nguyên liệu nấu ăn và thực đơn tà vọng chọn lọc trong bài giảng pháp của Bá Tống Huyền Thánh lần này đã mở mang một nguồn tài nguyên “thiên tài địa bảo” mới cho người tu luyện trong khắp chư thiên vạn giới.
Sau bài giảng pháp của Bá Tống Huyền Thánh, một thứ mà những người tu luyện tránh không kịp, chém chết cũng chẳng được tích sự gì như tà vọng bỗng tăng cao giá trị.
Quan trọng hơn là, phàm những thứ được chế biến ra từ thực đơn tiên trù đều có hiệu quả tăng cường công lực hoặc tinh luyện độ thuần khiết của công lực. Nói cách khác, nội dung giảng pháp của Bá Tống lần này chính là một đường tắt tăng cường công lực theo hướng mưa dầm thấm lâu, là một tin mừng rất lớn đối với rất nhiều tán tu trong thiên hạ.
Chuyện này giống như một vị đại lão cấp thế giới đột nhiên công bố một kĩ thuật “biến phế phẩm thành bảo vật” đơn giản dễ làm cho tất cả mọi người, vẽ ra một con đường làm giàu tạm thời cho toàn thế giới.
[Mau tranh thủ thời gian! Chúng ta đi loanh quanh xem thử có tà vọng hoang dã chưa bị xử lý không rồi bắt sống chúng cho nhanh!] Người tu luyện khắp chư thiên vạn giới bắt đầu hành động.
[Ta biết một chỗ ẩn thân của tà vọng ngũ phẩm, mà tà vọng ngũ phẩm này mới sinh ra không lâu, còn yếu lắm! Trước đó đại lão Bá Tống đã nói tà vọng ngũ phẩm ăn càng ngon hơn. Các vị sư huynh, có ai lập đội đi với ta không?] Một số đệ tử của các đại môn phái bắt đầu hô hào bạn bè lập đội đi bắt tà vọng.
[Tiên trù, chúng ta phải bồi dưỡng thêm nhiều tiên trù! Tương lai có thể kiếm chác được bao nhiêu tiền của từ mỏ vàng tà vọng lần này, phải xem chúng ta có bao nhiêu tiên trù!] Một số người có cái nhìn độc đáo thì bắt đầu ngay từ khía cạnh tiên trù.
Có thể tưởng tượng sau khi nội dung bài giảng pháp của đại lão Bá Tống được tiêu hóa hết thì địa vị của tiên trù trong chư thiên vạn giới sẽ tăng cao đến mức nào!
[Có cách nào để đưa tiên trù nhà chúng ta đến chỗ Biệt Tuyết Tiên Cơ bồi dưỡng một thời gian không nhỉ?] Một số tu sĩ có quan hệ khá tốt với Biệt Tuyết Tiên Cơ thì mon men chĩa ý đồ thẳng vào Biệt Tuyết Tiên Cơ luôn.
[Chúng ta bán thủ đoạn và phương pháp đối phó với tà vọng ra đi! Chúng ta luôn hoạt động ở đầu chiến tuyến chiến đấu với tà vọng, nắm trong tay rất nhiều thủ đoạn độc môn dùng để đối phó và phong ấn tà vọng… Đây chính là thời điểm để chúng ta tạo phúc cho muôn dân trong chư thiên vạn giới, bán những thủ đoạn và phương pháp đó ra đi!] Một số tổ chức chính nghĩa thì dứt khoát công bố phương pháp đối phó tà vọng của mình ra ngoài, giúp cho chư thiên vạn giới có thể quét sạch tà vọng nhanh hơn, sớm trả lại cho những sinh linh bình thường một môi trường sống an toàn sạch sẽ.
Tại sao lại dùng phương thức “bán” để công bố thủ đoạn đối phó với tà vọng? Đương nhiên là vì tổ chức chính nghĩa cũng cần phải ăn cơm. Mà của cho là của coi thường, của cả đống tiền mới được người thương.
Bài giảng pháp của Tống Thư Hàng lần này không rung động lòng người như những lần khác, nhưng tiếng vang của nó thì còn lớn hơn năm lần trước đó cộng lại.
Toàn bộ chư thiên vạn giới đều bị đánh động, tà vọng tung hoành ngang ngược trong dĩ vãng bỗng phải đối mặt với nguy cơ diệt tộc chỉ sau một ngày. Vô số người tu luyện đổ xô đi tìm tà vọng, dù chúng có náu mình trong tít rừng sâu núi thẳm cũng bị túm cổ lôi ra.
Một giống loài nào đó có thể hoành hành hệ sinh thái, phá vỡ cân bằng sinh thái, đó là vì người ta còn chưa nghiên cứu ra cách ăn chúng như thế nào!
Thậm chí trong thế giới Cửu U cũng có một vài tà ma rục rịch trong lòng, muốn xin chúa tể Bá Tống cho vào hiện thế bắt vài con tà vọng về nấu ăn cho biết vị.

“Cuối cùng cũng kết thúc.” Tống Thư Hàng không xương như con cá muối thều thào nói: “Sáu lần nhân tiền hiển thánh, sáu lần khiêu chiến, lần nào cũng phải dốc hết tâm sức ra mà tiến hành Huyền Thánh giảng pháp, cuối cùng hôm nay cũng kết thúc rồi.”
[Tống mỗ ta, là Huyền Thánh, thật rồi á!]
Cuối cùng cũng không cần vắt óc suy nghĩ xem phải làm màu trong nhân tiền hiển thánh như thế nào, phải hoàn thành Huyền Thánh giảng pháp ra làm sao nữa. Cảm giác này chẳng khác gì viết xong luận văn tốt nghiệp, thoải mái ứ thể nào mà chịu được!
Trong hư không, một luồng sức mạnh công đức khổng lồ rơi xuống trên người Tống Thư Hàng và mỹ nhân rắn công đức.
Số sức mạnh công đức này chia làm hai đợt.
Một đợt là công đức từ chư thiên vạn giới giáng lâm xuống người Tống Thư Hàng khi hắn đang giảng giải cách xử lý tà vọng. Truyền thụ cách đối phó tà vọng cho người tu luyện khắp chư thiên vạn giới chính là một loại công đức.
Đợt còn lại là sức mạnh công đức mà người tu luyện trong chư thiên vạn giới trả lại hắn sau khi kết thúc bài giảng pháp. Tuy cuối cùng Bá Tống Huyền Thánh biến thành trạng thái cá muối không xương, nhưng không ai dám giao thiếu phần công đức nên giao.
“Bây giờ công đức tiên tử có thể tiến hóa hoàn chỉnh rồi nhỉ. Đây là đợt sức mạnh công đức cuối cùng mà chúng ta nhận được, nên cô đừng có chia đuôi ra nữa nhé. Cô mà chẻ đuôi nữa là thành con bạch tuộc đấy.” Tống Thư Hàng dốc cạn sức tàn mà nói.
Lần trước mỹ nhân rắn công đức dương dương đắc ý khoe năng lực chia đuôi thành nhánh ra cho hắn xem, hình thức thiểu năng kia suýt nữa thì khiến hắn tắc thở.
Mỹ nhân rắn công đức nghiêng đầu, sau đó cúi đầu nhìn chóp đuôi nhòn nhọn của mình, nở một nụ cười xán lạn.
“…” Tống Thư Hàng thở dài: “Thôi, cô thích là được rồi.”
Tính thời gian ra cũng vừa tầm.
“Hai chúng ta rời khỏi đây, về Cửu U thôi!” Tống Thư Hàng cố gượng mình dậy.
À đúng rồi, hình như quên mất gì đó.
“Úi cha, nhớ rồi… ta quên cài quảng cáo cho Bạch tiền bối rồi!” Cái thân mềm oặt của Tống Thư Hàng bỗng giật mình ngồi bật dậy, sau đó hắn vỗ cái đét lên đùi mình.
Ban đầu hắn định cài quảng cáo cho việc thu mua hạch tâm tà vọng số lượng lớn của Bạch tiền bối trong phần cuối của chương trình nhân tiền hiển thánh, sau đó vì khâu cuối cùng biến thành livestream nấu ăn của Biệt Tuyết Tiên Cơ và Sở Sở nên hắn không chen vào.
“Thế mà ta quên khuấy đi mất!” Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời.
Bây giờ hắn đã là Bá Tống Huyền Thánh đích thực, không vào được không gian giảng pháp nữa rồi.
Thế là không có cơ hội quảng cáo cho Bạch tiền bối rồi.
Tống Thư Hàng buồn bã day day giữa hai lông mày, bắt đầu nghĩ đến chuyện có nên vận dụng quyền hạn chúa tể Cửu U mở cửa sau cho đệ tử mình, rồi để đệ tử chèn bù quảng cáo cho Bạch tiền bối trong lúc giảng pháp hay không.
Khi Bá U Ma Thánh vừa tấn thăng rầu thối lòng mề bước ra khỏi không gian Huyền Thánh giảng pháp, bỗng trước mắt hắn tối sầm lại.
Cùng lúc đó.
Người tu luyện trong chư thiên vạn giới và tà ma Cửu U vừa mới kết thúc tư thế ngẩng đầu nhìn trời, lại không khống chế được thân thể mà ngẩng lên lần nữa.
Cổ… mỏi ghê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận