Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 597: Đạo Bào Mới Của Hòa Thượng Tây

Chương 597: Đạo Bào Mới Của Hòa Thượng Tây
Đương nhiên, Thư Hàng tiểu hữu cũng sẽ không nhắc nhở Lưu Huỳnh Tiên Tử chuyện mình vẫn còn đang ở trái đất ngay trong nhóm đâu.
Tuy rằng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu như ‘Tống Thư Hàng đã bị đưa vào vũ trụ’ rồi thì cứ để cho ‘hắn’ ở ngoài vũ trụ đủ 30 ngày rồi quay về cũng được.
Vậy nên Tống Thư Hàng bình tĩnh tắt điện thoại di động của mình.
Đúng là chuyện đáng mừng, mọi người đều vui vẻ.
Lúc này, Ngư Kiều Kiều nằm trên vai của Thư Hàng cũng đang lướt chiếc điện thoại nhỏ xíu của mình, cô dùng truyền âm nhập mật nói với Tống Thư Hàng: “Thư Hàng này, ta đã liên hệ với thuộc ở ở biển Đông rồi, nếu như phát hiện tin tức đặc biệt gì ở ngoài biển Đông thì bọn họ sẽ báo cáo lại cho ta ngay.”
Mặc dù phạm vi thế lực của Ngư Kiều Kiều ở biển Đông không nhiều lắm, nhưng phụ thân Giao Bá Chân Quân của cô lại là bá chủ một phương ở ngoài biển Đông.
Giao Bá Chân Quân là họ nhà rồng, ở phương diện chiến đấu cũng nhỉnh hơn một chút, thực lực của hắn có thể xếp vào hàng đầu trong cấp bậc Chân Quân lục phẩm. Thậm chí nếu như hắn mà chịu tiêu hao cả chân huyết bản mệnh của giao long thì thậm chí vẫn có thể nắm chắc thoát được dưới tay của Tôn Giả thất phẩm. Cho nên hắn chiếm được địa bàn khá lớn ở biển Đông, còn chia ra phân cho con cái của mình nữa.
Ngư Kiều Kiều có thể thông qua thế lực của Giao Bá Chân Quân để tìm hiểu tin tức mới nhất ở biển Đông.
Hơn nữa đám hải yêu ở biển Đông cũng có con đường tin tức của riêng mình. Ở thời đại internet phát triển thế này, mọi người chỉ cần ngồi trong nhà cũng có thể biết được đủ loại tin tức. Ở trong biển Đông cũng thế, một khi xảy ra chuyện quan trọn gì thì đám hải yêu đều có thể thông qua con đường tương tự như internet để truyền tin tức cho nhau.
‘Cảm ơn.’ Tống Thư Hàng cảm kích đáp lời, có Ngư Kiều Kiều giúp đỡ, rốt cuộc hắn cũng không cần lo lắng nữa.
‘Đừng có khách khí qua, ngươi chỉ cần bảo bạn thân Cao Mỗ Mỗ của ngươi mỗi ngày viết thêm vài vạn chữ là đủ rồi. ’ Ngư Kiều Kiều nói.
Tống Thư Hàng:
“…”
Ngư Kiều Kiều vẫn còn chưa từ bỏ suy nghĩ muốn ép Cao Mỗ Mỗ liều chết gõ chữ nữa à?
Lúc này, Cao Mỗ Mỗ đang đặt tay trên bàn phím gõ như bay, vừa sửa chữa nội dung chương truyện hôm nay vừa lên tiếng hỏi Tống Thư Hàng:
“Thư Hàng này, nếu như mày muốn quay phim ấy, đã chuẩn bị dụng cụ đến đâu rồi?”
Cậu rất muốn biết Tống Thư Hàng muốn quay một bộ phim kiểu gì. Cũng đâu thể cầm một cái máy quay phim rồi quay đại là được? Như thế thì khác gì quay clip hài vớ vẩn đâu.
Nhưng Cao Mỗ Mỗ biết rõ mặc dù điều kiện gia đình của Thư Hàng không tệ, nhưng nếu như một mình Tống Thư Hàng tự bỏ tiền ra quay phim thì cậu lại cảm thấy không thực tế lắm.
Trừ phi hắn và vài người bạn khác cùng nhau hùn vốn để quay phim.
Nói đến bạn của Tống Thư Hàng thì cô nàng Ngư Kiều Kiều chủ nhân của ngôi biệt thự này, cùng với ngài triệu phú thần bí trên hòn đảo thổ dân lần trước nữa, không biết Tống Thư Hàng nó quen mấy người bạn này từ khi nào đây?
“Thiết bị quay phim ấy, tao đang định liên hệ với mấy người bạn. Chắc là trong tay bọn họ có sẵn công ty chuyên sản xuất phim ảnh đấy, đến lúc đó nhờ bọn họ giúp một tay là được. Nếu như may mắn thì nói không chừng bọn họ có thể giúp bọn mình chuẩn bị sẵn cả đạo diễn với đoàn làm phim luôn ấy chứ.”
Tống Thư Hàng nói.
“Bạn mày mở công ty sản xuất phim ảnh á?”
Cao Mỗ Mỗ gật đầu:
“Nếu thế thì tốt quá rồi.”
Thế thì dù là phim quay về tự xem cho vui đi nữa thì ít nhất cũng coi như một bộ phim đàng hoàng.
Lúc này Tống Thư Hàng mới nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ rưỡi khuya rồi, nên hắn vươn eo nói:
“Thôi cũng muộn rồi, Mỗ Mỗ, mày cũng đi ngủ sớm một chút đi.
Cao Mỗ Mỗ lườm Tống Thư Hàng một cái - nhờ ơn của cô nàng Ngư Kiều Kiều kia, bây giờ cậu đang tinh thần phấn chấn lắm đây, căn bản không ngủ được.

Ở bên trong Bích Thủy Các xa xôi.
Sở Sở theo Lý m Trúc tiến vào bên trong Thời Quang thành, phụ trách chăm sóc Lý m Trúc. Ở bên trong Thời Quang thành không có đệ tử Bích Thủy Các nào khác, chỉ có cô và Lý m Trúc. Cũng là một nơi tốt để bế quan tu luyện.
Cũng ngay khi Sở Sở và ý m Trúc tiến vào bên trong Thời Quang thành, Bích Thủy Các ở bên ngoài lại tiến vào trạng thái thời gian ngừng trôi.
Toàn bộ nhịp chảy bên trong Bích Thủy Các đều dừng lại.
Bất quá lần này Sở các chủ không hề chìm vào giấc ngủ say, trong tay cô cầm theo chiếc giáp tay màu bạc kia, xuất hiện ở bên cạnh Diệp Tư.
Lúc này Diệp Tư đang ở trong trạng thái say ngủ.
Thực ra thì mỗi lần thời gian trong Bích Thủy Các ngừng lại thì Diệp Tư cũng sẽ rơi vào trạng thái ngủ say… đây là do Sở các chủ cố ý sắp xếp.
Chính vì thế nên ở trong thực tại ảo Diệp Tư cũng chưa từng phát hiện ra dị trạng của Bích Thủy Các.
Sở các chủ xuất hiện ở phía sau Diệp Tư, đeo phần giáp tay màu bạc đã qua cải tạo kia lên tay của Diệp Tư.
Ngay sau đó, giáp tay màu bạc kia đã biến đổi. Giáp tay vốn được cấu tạo bằng kim loại nay lại di chuyển như dòng nước chảy, chỉ một lát sau đã biến thành một chiếc bao tay màu bạc mỏng như cánh ve.
“Có cái bao tay này thì dù có là Kiếp Tiên cửu phẩm cũng sẽ không nhìn ra dị trạng trên người của Diệp Tư.”
Sở các chủ dịu giọng nói.
Hơn nữa bên trên chiếc bao tay này còn có ấn ký tọa độ không gian của cô. Nếu như Diệp Tư thật sự xảy ra chuyện gì thì cô có thể trực tiếp mở hạn chế không gian ra rồi xuất hiện bên cạnh Diệp Tư.
“Chờ ngươi làm quen với chiếc bao tay này xong thì có thể mang theo một kinh hỉ cho Thư Hàng tiểu hữu rồi.”
Sở các chủ khẽ nói.
Bích Thủy Các là thực tại ảo, dù có chân thực đến mấy đi nữa thì nó vẫn là ảo giác. Diệp Tư đã ở lại trong Bích Thủy Các này quá lâu rồi, cũng đã đến lúc để cho cô ấy rời đi.
“Đáng tiếc là Tống tiểu hữu đã có linh quỷ cao cấp của riêng mình. Bằng không thì ta lại muốn cho ngươi ký kết khế ước linh quỷ với hắn hơn. Nếu thế thì sẽ không cần lo lắng ngươi bị kẻ khác cưỡng chế ký kết khế ước nữa rồi.”
Sở các chủ lẩm bẩm.
Theo lý thuyết mà nói thì số lượng linh quỷ mà một tu sĩ có thể ký kết không chỉ có một con.
Chỉ cần bản thân có thể khống chế được thì có hai ba con cũng chẳng sao hết. Đương nhiên, linh quỷ có phẩm giai càng cao thì khó khăn khi khế ước lại càng lớn.
Ví như lúc trước khi Tống Thư Hàng và Vũ Nhu Tử tìm tới Qủy Đăng Tự thì phát hiện ra tận hai con linh quỷ vậy.
Lúc trước gã đàn chủ kia đã nghĩ cách muốn một lần khế ước với cả hai con linh quỷ. Sau đó dựa vào năng lực của hai con linh quỷ để cưỡng chế khiến bản thân mình đột phá nhị phẩm, tăng lên cảnh giới tam phẩm.
Nhưng Diệp Tư lại khác với linh quỷ bình thuòng. Tuy rằng cô có được phần lớn thuộc tính của linh quỷ, nhưng ngoài cái xác linh quỷ kia còn ẩn chứa một linh hồn của con người. Đối với Diệp Tư mà nói, thân thể của linh quỷ này không chỉ chứa hồn phách của cô, mà nó đã là thân thể của cô rồi.
Sau khi ký kết khế ước với Diệp Tư thì Diệp Tư sẽ không giống như linh quỷ bình thường, trở thành phân thân của tu sĩ, cô vẫn giữ được ý chí riêng của mình.
Cho nên, vì có loại trạng thái kỳ lạ này ảnh hưởng, nến nếu như muốn ký kết khế ước với Diệp Tư thì không thể nào khế ước giống như linh quỷ bình thường được.
Thế nên nếu đã ký kết khế ước với linh quỷ khác rồi thì không thể nào tiến hành khế ước với Diệp Tư được nữa. Hai bên không thể nào chứa được hết.
Nhìn thấy Diệp Tư đã dung hợp với chiếc bao tay màu bạc kia xong thì Sở các chủ gật đầu.
“Mệt quá.”
Nàng duỗi lưng một cái, để Diệp Tư ở chỗ của cô ấy.
Sau đó, nàng trở lại Vân Trung Các của mình, ngã lưng nằm xuống giường của mình, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Sở các chủ tiến vào trạng thái ngủ say thì cả Bích Thủy Các lại sống lại.

Một bên khác, Khốc Lão Nhân lau khô nước mắt của hắn.
Sau đó, hắn lại bước lên con đường bay khắp vũ trụ. Hắn phải đi tìm lại Bích Thủy Các mới được!
Không thể từ bỏ, phải cố hết sức tranh thủ mới được.
Tuy rằng tranh thủ chưa chắc đã thành công, nhưng nếu như từ bỏ thì coi như thua chắc!
Thiên khấp bảo điển là hy vọng để hắn tấn chức Chân Quân lục phẩm, hắn nhất định phải dùng sự kiên trì của mình để khiến Sở các chủ cảm động, trở thành đệ tử của Bích Thủy Các, tu luyện phần sau của thiên khấp bảo điển.
Nếu như có thể gặp lại được Tống Thư Hàng tiểu hữu thì hay quá… Trông có vẻ như hắn quen thân với Sở các chủ lắm, biết đâu hắn có thể nói giúp mình vài câu thì sao?

Cùng lúc đó, ở một nơi gần trái đất đang xảy ra một trận chiến cấp bậc Chân Quân.
Là đường chủ của Cửu Nhãn Gìa Ma Đường và cổ vu Elise.
Lúc này đường chủ đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ có thể dốc sức ngăn cản chứ không còn sức đánh trả.
Đường chủ cắn răng nói:
“Cái con mụ điên này, rốt cuộc ngươi muốn cái gì đây?”
“Hì hì hì hì.”
Cổ vu Elise cười xong thì trong tay có vô số tia sáng và bột phấn bay về phía đối thủ.
Thứ này có kịch độc, có cổ, và có cả lời nguyền rủa của cổ vu.
ở thời đại thượng cổ, vu sư từng có thời kỳ khá huy hoàng. Cách tấn công lẫn tư duy của bọn họ đều quỷ dị khó lường, không ai biết được liệu một giây sau bọn họ sẽ ra đòn tấn công kiểu gì cả.
Sau khi đánh một lượt xong, cổ vu Elise đột nhiên ngừng tấn công.
“Thật ra ta đuổi theo ngươi lâu như vậy là vì muốn báo cho ngươi biết một chuyện.”
Cổ vu Elise cười nói.
Đường chủ Cửu Nhãn Gìa Ma Đường:
“…”
“Nghe cho kỹ đây, mấy lời này ta chỉ nói có một lần thôi, không lặp lại lần thứ hai đâu.”
Cổ vu Elise đột nhiên lộ ra vẻ mặt khá nghiêm túc. Hơn nữa nói xong cô còn đỏ mặt nữa.
Mới ban nãy còn là một trận ác chiến tàn khốc giữa các Chân Quân lục phẩm với nhau, sao mà chỉ trong chớp mắt lại như biến thành một cuộc tỏ tình giữa các Chân Quân lục phẩm thế này?
Đường chủ:
“…”
“Thật ra… Sở dĩ ta sẽ xuất hiện ở trong vũ trụ, còn đuổi kịp lúc các ngươi cướp phi chu là vì…”
Cổ vu Elise đột nhiên giơ hai tay ôm mặt, ngượng ngùng nói:
“Có người cố ý dụ dỗ ta, dẫn ta đi thẳng đến gần chỗ các ngươi. Hơn nữa tin tức chính xác mà ban nãy ta nhận được cũng rất trùng hợp, kẻ dẫn đường cho ta tới có quan hệ với Vô Cực Ma Tông của các ngươi đấy.”
Đường chủ của Cửu Nhãn Gìa Ma Đường thầm siết chặt nắm đấm, vẻ mặt bình tĩnh, không lộ ra biến hóa trong lòng hắn.
Hắn cũng không toàn toàn tin những gì mà cổ vu Elise đã nói. Nhưng có điều hắn có thể khẳng định là quả thật có kẻ âm thầm bán đứng hắn.
“Vậy đấy, ta cũng nói xong rồi, chúng ta tạm biệt ở đây vậy. Sau này gặp lại nhé.”
Cổ vu Elise vẫy vẫy tau với đường chủ, sau đó bay đi mất tiêu…
Thật sự bay đi mất tiêu rồi…
Không phải chơi chiêu, rõ ràng đường chủ của Cửu Nhãn Gìa Ma Đường đã sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, đánh thêm tí nữa thôi là đường chủ chỉ còn nước tự bạo linh hồ trong cơ thể để liều mạng với cô. Nào ngờ cô nàng cổ vu này lại đi thẳng luôn.
Mẹ nó, đám thần kinh cổ vu này trưởng thành kiểu gì thế này, hoàn toàn không thể nào biết rõ trong đầu bọn họ chứa thứ gì cả!
Đường chủ sống sót sau tai nạn cười khổ một cái, sau khi xác định cổ vu Elise đã rời đi chứ không phải định chơi chiêu đánh úp bất ngờ. Thế là hắn cắn răng, cưỡi kiếm quang bay về phía Vô Cực Ma Tông.
Lần này Cửu Nhãn Gìa Ma Đường của hắn đúng là lỗ nặng rồi, Không chỉ không thể cứu được đám Linh Hoàng dưới trướng của mình, mà lại còn tổn thất một lần tận 10 gã Linh Hoàng.
Đặc biệt là cái tên tiểu tu sĩ nhị phẩm mặc đồ du hành vũ trụ mà hắn nhìn thấy lúc ở trong vũ trụ kia, dám siêu độ vong hồn của từng tên thủ hạ của mình, đúng là gan cùng mình mà.
Hắn đã nhớ kỹ khí tức của tên tiểu tu sĩ nhị phẩm kia rồi.
Đừng có cho hắn gặp lại tên tiểu tu sĩ kia lần nữa, bằng không hắn nhất định sẽ đánh bẹp mặt tên kia.
Nếu như rơi vào trong tay hắn thì hắn nhất định sẽ khiến cho tên tiểu tu sĩ kia muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!
...
Hoa Hạ, thành phố Văn Châu, gần núi Ngưu Đính ở đường Bạch Kình.
Hòa thượng Tây khoác thêm một lớp áo khoác ở bên ngoài áo cà sa, đầu đội một cái mũ lớn, che giấu khí tức của mình, lặng lẽ chạy tới vị trí ở gần núi Ngưu Đính.
Đám quỷ tu vẫn luôn đuổi theo đã bị hắn cắt đuôi rồi.
Hắn rốt cuộc cũng thuận lợi đi tới nơi mình muốn.
Đạo diễn mà hắn thích nhất đang quay một bộ phim ở chỗ này. Hòa thượng Tây còn đang nghĩ xem liệu có thể thuận tiện xin đóng một vai quần chúng hay không.
Bất quá hòa thượng Tây cũng trùng hợp gặp phải một người mà bây giờ hắn hoàn toàn không muốn gặp lại chút nào, ấy chính là sư phụ của hắn, Vô m Tử Đạo Nhân.
Rõ ràng chỉ có ba năm ngắn ngủi thôi mà trông Vô m Tử Đạo Nhân đã già đi nhiều lắm rồi.
Hòa thượng Tây cười gượng, bước lên hành lễ:
“Sư phụ, sao ngài lại ở đây thế này.”
“Lão đạo chuyên môn ngồi đây chờ ngươi đấy.”
Vô m Tử Đạo Nhân thở dài, nhìn cái đứa đệ tử trông càng lúc càng giống hòa thượng của mình mà lòng dạ đớn đau từng cơn.
Hắn thật sự rất muốn nện cho người chế tác bộ phim ‘võ công trong thiên hạ đến từ thiếu lâm’ ngày xưa của Hoa Hạ một trận quá. Con mẹ nó, rảnh rỗi sinh nông nỗi quá không có gì làm lại đi nhồi nhét tư tưởng làm nghề hòa thượng chi vậy hả?
“Sư phụ ngài có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại thẳng cho đệ tử là được, đệ tử sẽ lập tức chạy đến chỗ ngài ngay, để ngài đặc biệt đến chờ đệ tử thế này thì kỳ lắm.”
Hòa thượng Tây vội vàng nói.
“Bốc phét, nếu ta thật sự gọi điện thoại cho ngươi, bảo ngươi tới gặp lão đạo thì ngày hôm sau ngươi sẽ trốn về Châu u luôn thì có.”
Vô m Tử Đạo Nhân liếc mắt.
“Lão đạo biết rõ ngươi đã tấn cấp lên nhị phẩm rồi, thế thì mấy ngày nay cứ đi theo lão đạo đi, lão đạo sẽ truyền thụ công pháp tiếp theo của Tiên Diệu Đạo Huyền Kiếm cho ngươi. Sau đó, đạo bào trên người của ngươi cũng phải thay cái khác rồi.”
Vô m Tử Đạo Nhân nhìn bộ đạo bào bị dán ‘vỏ cà sa’ kia một cái, tim gan phèo phổi lại quặn lên từng cơn.
Thu phải cái tên đệ tử này khiến hắn cảm giác mình tổn thọ dữ lắm.
Trong lúc nói chuyện Vô m Tử Đạo Nhân móc ra một cái đạo bào màu xanh từ trong ba lô.
“Đây là kiện đạo bào nhị phẩm mà vi sư đoạt được trong một chuyến mạo hiểm lúc còn trẻ, dùng tơ của linh thú Kim Chu đan thành, vô cùng nhẹ nhàng. Sau khi mặc nó vào thì đao kiếm bất nhập, cho dù không mở trận pháp phòng ngự của nó lên cũng có thể ngăn được đạn bắn của mấy loại súng nhỏ. Còn nếu như chủ động mở trận pháp ra thì dù có mưa đạn bão bom cũng chẳng sao. Ngoài ra trên kiện đạo bào này còn mang theo trận pháp quy hấp nữa, sau khi mở nó ra thì có thể khiến cho ngươi không bị khói độc ảnh hưởng, thật sự là trân phẩm hiếm có trong số đạo bào nhị phẩm đấy.”
Vô m Tử Đạo Nhân nói một tràng.
Sở dĩ hắn nói nhiều như thế là vì thật ra hắn chỉ có một suy nghĩ, ấy chính là mong rằng đệ tử của mình đừng có dán vỏ cà sa lên đạo bào quý giá này.
“Cảm ơn sư phụ.”
Hòa thượng Tây mừng rỡ cởi “áo cà sa” trên người mình ra để trả lại cho Vô m Tử. Sau đó, hắn nhận lấy đạo bào mới trong tay Vô m Tử, hí hửng mặc vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận