Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 518: Đang thiếu mấy tên cường tráng để đào mỏ

Chương 518: Đang thiếu mấy tên cường tráng để đào mỏ
Trùng hợp chính là Tống Thư Hàng vẫn còn trông thấy hai gương mặt quen thuộc trong phe của Vô Cực Ma Tông.
Lúc Tống Thư Hàng vừa bước vào không gian, đã gặp phải hai đệ tử mặc áo đen của Vô Cực Ma Tông… Có điều bây giờ, hắc bào pháp y trên người họ đã không còn thấy đâu nữa rồi, thay vào đó là hai chiếc pháp y ngắn màu trắng nhìn qua là biết thấp kém hơn rất nhiều.
Hơn nữa pháp kiếm trong tay của bọn họ cũng không có, lúc đánh nhau, xa thì dùng đạo thuật, gần thì dựa vào nắm đấm, nhìn qua có vẻ cực kỳ thê thảm.
"Chúng ta là nhóm đòi nợ chuyên nghiệp!" Vẻ mặt tự hào lắm lắm của vị đội trưởng to con trong đội đòi nợ thuê kia lại xuất hiện trong đầu của Tống Thư Hàng.
Không phải là cái đội tu sĩ đòi nợ cơ bắp cuồn cuộn kia đã lột luôn cả pháp y màu đen của hai tên này luôn đấy chứ?
Lúc này, tu sĩ của Vô Cực Ma Tông và Thiên Nham Tán Nhân đang cuốn lấy nhau, sau thi nhau nói xong những lời oai phong lẫm liệt thì lại tiếp tục bắt đầu giao chiến.
Các loại ánh sáng giống như trong phim ảnh tiếp tục nổ ra.
Đạo thuật, phù bảo, kiếm quang bao trùm lấy thân ảnh của cả hai bên ở bên trong... Mà cái phạm vi bị phá vỡ này đang được mở rộng ra không ngừng.
Nếu không rời đi nữa thì sẽ bị cuốn vào mất!
Hơn nữa, trong lòng Tống Thư Hàng còn đang lo lắng chuyện khác hơn.
Nhớ lại tin tức trong chợ tu sĩ —— thì hình như thành viên của tiểu đội Thiên Nham Tán Nhân không thể lấy Phệ Hồn Yêu Hồ được, cho nên đã mang cả hồ lô và kiếm quang cùng về.
Cả kiếm quang lẫn hồ lô… Cho nên nếu như khoảng cách giữa hắn và kiếm quang quá gần thì liệu kiếm quang có mang theo hồ lô bay qua đây không nhỉ?
Mẹ nó, nếu thế thật thì hơi phiền toái một chút
Tống Thư Hàng nói:
“Chúng ta mau vượt qua đám tu sĩ đang giao chiến kia đi.”
“Không thành vấn đề, Thư Hàng đạo trưởng.”
Hai người hầu của Thất Tu Tôn Giả thản nhiên nói.
Sau đó, hai tên người hầu điều khiển thuyền, lái một vòng, tránh ra khỏi vòng chiến đấu giữa Vô Cực Ma Tông và Thiên Nham Tán Nhân.
Lại nói, được người khác gọi là Thư Hàng đạo trưởng như thế đúng là hơi lạ —— Nhưng không phải là Thư Hàng đại sư là được rồi.


Cũng may, chuyện mà Tống Thư Hàng lo lắng không hề xảy ra.
Tiểu đội của Thiên Nham Tán Nhân không hổ là những tản tu tiếng tăm lừng lẫy ở chợ tu sĩ, thủ đoạn phong ấn rất mạnh, phong ấn kiếm quang kia cứng ngắc, không để nó thoát ra được.
Thuyền tiên chở mấy người Tống Thư Hàng về đến động phủ của Thất Tu Tôn Giả một cách thuận lợi.
“Về rồi, thuận lợi về đến nhà rồi.”
Trong lòng Tống Thư Hàng như trút được gánh nặng.
Hôm nay hắn không gặp chuyện xúi quẩy gì, thật là tốt quá.
Hắn bế Lý m Trúc lên, đi về phía động phủ của Thất Tu Tôn Giả.
“Cẩn thận đấy!!! Thư Hàng đạo trưởng, mau tránh đi!”
Bỗng phía sau truyền đến thanh âm của hai tên người hầu lái thuyền tiên.
Tống Thư Hàng nhảy vọt sang bên cạnh một cách vô thức, trốn tránh nguy cơ sắp đến —— Hóa ra cái xúi quẩy của ngày hôm nay lại mai phục ta ở cửa nhà hả?
Đồng thời, Thư Hàng nghi hoặc ngoảnh đầu lại, muốn xem xem hai tên người hầu hét lên cẩn thận là cái gì, bởi vì hắn không hề cảm ứng được bất cứ nguy hiểm gì.
Lúc này, hắn trông thấy trong không trung có một vật đang bắn về phía hắn.
Đó là một đạo kiếm quang.
Rất chói mắt và cũng rất quen.
“Mẹ kiếp, đây không phải là ánh sáng trên phi kiếm dùng một lần của Bạch Tôn Giả hay sao?”
Nói ra thì, đây là kiếm quang duy nhất mà Tống Thư Hàng có thể nhận ra bằng mắt thường.
Lẽ nào kiếm quang chở theo đồ điện gia dụng khác trong không gian lại bay về phía mình rồi sao?
Nếu là như thế thì i vẫn còn may... Cùng lắm là thu dọn rác thải trong không gian một chút mà thôi.
Nhưng vẫn còn một khả năng khiến người ta đau đầu hơn —— Đó chính là kiếm quang chứa Phệ Hồn Yêu Hồ bị Thiên Nham Tán Nhân phong ấn kia đã thoát khỏi phong ấn và bay về phía mình.
Nhóm người Thiên Nham Tán Nhân lựa chọn vận chuyển cả kiếm quang và Phệ Hồn Yêu Hồ về, không chỉ là vì bọn họ không có cách nào hàng phục được con yêu hồ này —— Thậm chí rất có khả năng là bọn họ không có cách nào tách Phệ Hồn Yêu Hồ ra khỏi kiếm quang. Cho nên, rõ ràng bọn họ biết kiếm quang rất cường đại, bất cứ lúc nào cũng có thể phá phong ấn mà tẩu thoát. Nhưng bọn họ vẫn chỉ có kiên trì vận chuyển cả kiếm quang và Phệ Hồn Yêu Hồ cùng về mà thôi.
Trong lúc đang suy nghĩ, thì Ngư Kiều Kiều ở trên vai Tống Thư Hàng lên tiếng nói:
“Hình như ở trên kiếm quang có ẩn giấu một cái bóng hồ lô.”
Tống Thư Hàng ôm trán —— sợ cái gì thì cái đó tới.
Vèo ~
Tốc độ của kiếm quang cực nhanh, trực tiếp cắm thẳng xuống trước mặt Tống Thư Hàng… Trước khi bắn tới người Tống Thư Hàng, kiếm quang chợt khựng lại cực, lặng lẽ lơ lửng trong không trung.
Một tay Tống Thư Hàng ôm chặt lấy Lý m Trúc, tay còn lại đưa ra bắt lấy, dễ dàng tóm được thanh phi kiếm dùng một lần kia.
Thanh kiếm quang đến hàng trăm tu sĩ cũng không làm gì được, lúc này lại ngoan ngoãn nằm trong tay của Tống Thư Hàng.
Sở Sở chớp chớp mắt, thứ mà nhiều tu sĩ tứ phẩm, ngũ phẩm trong không gian này liều sống liều chết để tranh đoạt như thế, lại tự động bay đến trước mặt Tống Thư Hàng như thế hay sao?
“Úi trời, đằng sau có người đuổi tới rồi kìa.”
Ngư Kiều Kiều lại nói.
Trên bầu trời, có hai tốp người trông có vẻ bản lĩnh cao cường, đang bay về phía này. Đúng là tu sĩ của Vô Cực Ma Tông và tiểu đội Thiên Nham Tán Nhân khi nãy vừa mới đánh nhau khí thế ban nãy.
“Phệ Hồn Yêu Hồ là của bọn ta!”
“Mấy tên tán nhân hèn mọn này, nếu còn dám quấy rầy nữa thì đừng trách Vô Cực Ma Tông bọn ta không tha cho các ngươi!”
“Vô Cực Ma Tông, người cần phải cẩn thận là các ngươi mới phải! Bị Tô Thị A Thất liên tiếp hủy diệt mười phân bộ rồi, vậy mà còn dám kiêu ngạo như thế. Nếu như chọc giận chúng ta… Mấy huynh đệ bọn ta liên thủ lại thì cũng không yếu hơn Tô Thị A Thất là bao đâu.”
“Mấy tên tạp chủng các ngươi, cũng có thể so được với Tô Thị A Thất sao… các ngươi dám xông đến, Vô Cực Ma Tông chúng ta sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn ngay lập tức.”
“Kiếm quang ở bên dưới đã dừng lại rồi!”
“Tên tiểu tử kia là ai, hắn cầm được kiếm quang và Phệ Hồn Yêu Hồ rồi! Đáng chết, giao nộp hồ lô ra mau!”
“Hả? Là tên tiểu tử đó à?”
Hai đệ tử mặc áo bào đen của Vô Cực Ma Tông mở to hai mắt —— Tên tiểu tử ở bên dưới kia, đúng là Thư Sơn Áp Lực Đại đạo nhân, người đã khiến Công Tử Hải bị thiệt thòi lớn!
Thế nhưng, tại sao kiếm quang lại rơi xuống bên cạnh của Thư Sơn Áp Lực Đại đạo nhân chứ? Hơn nữa, trông bộ dạng kiếm quang lại ngoan ngoãn như thế, quả thực giống hệt như là sủng vật do Thư Sơn Áp Lực Đại đạo nhân nuôi dưỡng vậy.
Đợi chút, hóa ra là như thế. Tất cả đều là âm mưu của vị Thư Sơn Áp Lực Đại này!
Cái gã này sách toán vô song như khiến Công Tử Hải sư huynh vậy mà vẫn liên tục bị thiệt, đúng là một người đàn ông âm hiểm, đáng sợ.
“Nhưng hắn chỉ là một tên tu sĩ nhị phẩm thấp kém mà thôi, vậy mà cũng dám giỡn mặt với Linh Hoàng cường đại như thế, đây là tự tìm đường chết mà, chơi với lửa cũng sẽ có ngày chết cháy!”
Hai vị tu sĩ mặc áo bào đen nghiến răng nói.
Trong hai nhóm, Thiên Nham Tán Nhân và Bảo Bình phong chủ của Vô Cực Ma Tông có thực lực cường đại nhất lóe lên vài cái, rồi đồng thời chợt lóe lên nhắm về phía vị trí Tống Thư Hàng đang đứng.
“Giao Phệ Hồn Yêu Hồ ra đây!”
Hai tay Bảo Bình phong chủ chắp lại tạo thành một hình tròn như miệng thùng, giữa hai tay có một đạo sương mù được bắn ra, cuốn về phía hồ lô trong tay Tống Thư Hàng.
“Hồ lô là của ta, tên tiểu tử đáng chết nhà ngươi, đừng có hòng cướp hồ lô của ta!”
Thiên Nham Tán Nhân giận dữ hét lên, rõ ràng là người của tiểu đội bọn họ đã phong ấn được kiếm quang, lấy được bảo vật, con vịt đã quay chín rồi thế mà còn bay mất!
Trong miệng Thiên Nham Tán Nhân phụt ra một đạo hồng quang, cuốn về phía Tống Thư Hàng!


“Tên to gan lớn mật.”
Người hầu của Thất Tu Tôn Giả nhìn lên hai vị Linh Hoàng kim đan xông ra từ trên bầu trời kia, lẩm bẩm nói —— Nhưng nơi đây lại là động phủ của Thất Tu Tôn Giả đó nha.
Hùng hổ xông vào động phủ của người khác là điều kiêng kỵ của tu sĩ.
Gặp phải người tính tình nóng nảy, dù có giết hết những người hùng hổ xông vào động phủ đi nữa thì cũng là do những người xông vào đó đuối lý.
Đồng thời, người hầu này vươn tay ra chặn, trên bầu trời động phủ xuất hiện một tầng kết giới phòng ngự, chặn mấy đòn công kích của Thiên Nham Tán Nhân và Bảo Bình phong chủ lại.
Sau đó, một người hầu khác mỉm cười với Tống Thư Hàng và Sở Sở rồi nói:
“Thư Hàng đạo trưởng, xin hãy tiến vào trong động phủ.”
Tống Thư Hàng cảm giác cơ thể mình bị một lực vô hình nâng lên, đưa vào trong động phủ của Thất Tu Tôn Giả.
Sở Sở ở bên cạnh hắn cũng được đưa vào động phủ ngay sau hắn.
“Khởi động kết giới phòng ngự!”
Người hầu của Thất Tu Tôn Giả tiếp tục nói.
Nói xong, trước cửa động phủ mọc lên từng cột thạch trụ, nhìn qua là một vài căn cơ của kết giới phòng ngự. Những thạch trụ này đã khởi động một hệ thống phòng ngự khổng lồ.


“Ha ha ha. Chỉ dựa vào cái kết giới ở trình độ này mà cũng đòi ngăn cản được ta sao?”
Thiên Nham Tán Nhân giận dữ hét lên. Cho dù là hùng hổ xông vào động phủ của tu sĩ khác cũng được, nhưng nhất định phải đoạt Phệ Hồn Yêu Hồ của hắn lại.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là, phòng ngự ở trước động phủ này rất bình thường, chỉ mới ở trình độ ctứ phẩm. Phòng ngự ở trình độ này thì Thiên Nham Tán Nhân chỉ cần dùng một tay cũng có thể dỡ xuống.
Trong nháy mắt, trên người hắn bắn ra vô số mũi kim nhọn.
Mỗi một kim nhọn đều bắn chính xác vào phía thạch trụ ở cửa động phủ! Chỉ riêng cái năng lực điều khiển linh lực bằng một tay cũng đã cho thấy trình độ khống chế linh lực cường đại của Thiên Nham Tán Nhân.
Những kim nhọn tinh tế này, cư nhiên có thể xuyên qua kết giới phòng ngự của động phủ Thất Tu Tôn Giả —— Trực tiếp bắn vào bên trong hệ thống phòng ngự.
Phập… Phập… Phập…
Những thạch trụ ở cửa động phủ lần lượt bị bắn vỡ, hóa thành đá vụn.
“Phòng ngự của Thất Tu tiền bối yếu đến thế sao?”
Tống Thư Hàng cảm thấy nghi hoặc, đây là động phủ của Tôn Giả cơ mà.
“Bình thường thôi, những cấm chế phòng ngự kia là do ta bố trí, có thể mạnh đến đâu được cơ chứ.”
Lúc này, bạch ngọc sư tử Tứ Tu xuất hiện ở bên cạnh Tống Thư Hàng, nói với vẻ dương dương đắc ý.
“Hả? Là Tứ Tu ngươi bố trí hả?”
Tống Thư Hàng lại nhìn về phía ngoài động phủ “Hệ thống phòng ngự sụp đổ, đối phương đã phá trận mà vào rồi, không vấn đề gì đấy chứ?
“Không vấn đề gì. Đúng lúc gần đây đang thiếu mấy tên cường tráng có thể đào mỏ. Nếu như có ngũ phẩm đổ lên là tốt nhất.”
Bạch Ngọc Sư Tử Tứ Tu cười nói:
“Gần đây Thất Tu vừa mới tìm ra được một hành tinh rất xinh đẹp, trên đó có một mỏ linh thạch có chất lượng không tồi. Có điều trên tinh cầu đó có thứ dơ bẩn, tu sĩ Linh Hoàng ngũ phẩm trở xuống ở trên đó lâu rồi cũng sẽ bị biến thành một con quái vật mất hết lý trí.”
“Cho nên, phải bắt vài tên công nhân cường tráng đi đào mỏ sao?”
Sở Sở lẩm bẩm hỏi, trong giới tu sĩ Linh Hoàng ngũ phẩm cũng được xếp ở vị trí cao cao tại thượng, vậy mà phải bị bắt đi làm công nhân mỏ sao?
Đột nhiên, một giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên ở bên tai Tống Thư Hàng:
“Buông ra!”
Sau đó, một đôi chân ngọc trắng nõn hiện ra, một cước đá bay bạch ngọc sư tử Tứ Tu.
Đá bay rồi kìa.
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn theo đôi chân trắng nõn như ngọc kia, lại trông thấy một cô gái mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, trên đó điểm mấy con hồ điệp. Cái váy xẻ tà đến chỗ bắp đùi, kết hợp giữa gợi cảm và tao nhã.
Cô gái có mái tóc dài màu vàng kim, giống như tơ vàng đúc ra từ vàng ròng, phát ra ánh sáng lóa mắt. Trên mắt cô đeo một cái màn che mắt màu đen, che khuất nửa khuôn mặt lại.
Sau khi đá bay Tứ Tu đi, cô gái tóc vàng tao nhã bước về phía cửa động phủ như đi catwalk.
Bạn cần đăng nhập để bình luận