Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2776: Mở cửa xuống xe xin chú ý an toàn

Chương 2776: Mở cửa xuống xe xin chú ý an toàn
Cái gì mà tâm của ngươi không thuộc về ta, nhưng thân thể ngươi thuộc về ta.
Cái gì mà dù tâm của ngươi đã rời khỏi, nhưng thân xác phải ở lại chỗ ta.
Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ chỉ cảm thấy đối thoại qua lại giữa vị đạo hữu đeo mặt nạ này và tà ma sương mù, quả thực hỏng bét cực độ.
“Vậy dựa theo giao hẹn, trước tiên ta dẫn các vị rời khỏi không gian Thiên Đạo, còn xin các vị đạo hữu phối hợp với ta.” Tống Thư Hàng nguyên thần dứt lời, tay phải hất lên: “Tụ Lý Càn Khôn!”
Kiếp Tiên đầu trọc, một nam một nữ Huyền Thánh cùng với con tà ma sương mù kia đều bị Tống Thư Hàng thu vào trong tay áo nho nhỏ toàn bộ. Quần áo mặc ra ngoài lần này không có tay áo, cũng không biết không gian Tụ Lý Càn Khôn có co lại hay không?
Nhưng bất kể thế nào, chen chúc thì cứ chen chúc đi, có thể ra khỏi phòng tối Thiên Đạo đã không tệ rồi, còn muốn xe đạp cái gì?
“Một chiêu ‘Tụ Lý Càn Khôn’ này của đạo hữu, quả thực tinh diệu.” Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ trái lương tâm nói. Sau khi tu luyện Tụ Lý Càn Khôn đến trình độ nhất định, căn bản không cần phối hợp với tay áo. Lúc hất tay lên, pháp thuật sẽ tự động hóa ra cổ tay áo nơi tay áo.
Ngay cả ‘cổ tay áo’ cũng không diễn hóa ra được giống như vị đạo hữu đeo mặt nạ này, vừa nhìn là biết ngay hắn tu luyện Tụ Lý Càn Khôn không tới mười năm, vừa mới nhập môn.
“Đạo hữu quá khen, mấy tháng trước vừa nắm giữ chiêu Tụ Lý Càn Khôn này, dùng còn hơi ngượng tay.” Tống Thư Hàng xấu hổ nói.
Dứt lời, tâm niệm hắn khẽ động, lần nữa tế ra ‘tiên thuyền mai rùa’, bước vào trong đó.
“Pháp khí này có thể dẫn bọn ta rời khỏi nhà tù Thiên Đạo ư?” Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ kinh ngạc nói.
Phòng tối Thiên Đạo, không gian chỉ có Thiên Đạo mới có khả năng mở ra trong truyền thuyết này, vậy mà thông qua một chiếc tiên thuyền là có thể rời đi?
“Khí tức chúa tể Cửu U!” Toàn thân tà ma sương mù trong tay áo Tống Thư Hàng càng chấn động mạnh. Nó cảm ứng được hương vị quen thuộc của chúa tể Cửu U từ chiếc tiên thuyền mai rùa này, nhưng đây cũng không phải khí tức của chủ nhân quả cầu chúa tể nhà nó, mà là hương vị chúa tể Cửu U càng cổ xưa hơn, càng có cảm giác thời đại hơn.
Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ suy nghĩ chốc lát rồi hỏi: “Đạo hữu, ngươi có bán pháp khí này không?”
“Bán không được.” Tống Thư Hàng tiếc nuối nói: “Pháp khí này không phải đồ của ta, là đồ của một vị tiền bối cho ta mượn, là bảo bối của hắn, sau khi dùng xong phải trả lại…”
Huống hồ, dù tiền bối ba mắt có ý muốn bán tiên thuyền này, Tống Thư Hàng cũng không hy vọng người khác mua được chúng nó. Dù sao, người có bản lĩnh tống kẻ địch vào ‘phòng tối Thiên Đạo’ càng ít càng tốt.
Tống Thư Hàng cũng không hy vọng chân trước hắn vừa tống kẻ địch vào ‘phòng tối Thiên Đạo’, chân sau kẻ địch đã đứng trên tiên thuyền mai rùa thoát ra.
Còn nữa… mỗi khi chế tạo một tiên thuyền mai rùa, là có một tiểu tỷ tỷ rùa tai ương khổng lồ phải mất đi mai!
Không có buôn bán sẽ không có đau thương!
Cự tuyệt đau thương, từ ngươi ta làm nên!
“Đáng tiếc.” Phượng Nghi Cầm Chủ tiếc nuối nói.
Tống Thư Hàng mỉm cười, lẩn vào trong tiên thuyền mai rùa, khống chế tiên thuyền mai rùa trở về hiện thế.
Ầm ~
Năng lượng tồn trữ trong tiên thuyền mai rùa một mạch tiêu hao một phần mười, tiên thuyền khởi động, cưỡng ép rời khỏi ‘phòng tối Thiên Đạo’, trở về không gian vị diện hiện thế.
Dưới khống chế của Tống Thư Hàng, tiên thuyền ngẫu nhiên độn vào một vị diện nào đó trong chư thiên vạn giới hiện thế, bắt đầu trượt theo quán tính.
“Các vị hành khách, chào mọi người… đã đến trạm hiện thế rồi, mời mọi người chuẩn bị xuống xe. Tiên thuyền sắp mở cửa, xuống xe xin chú ý an toàn. Chúc hành trình vui vẻ khi đi trên tiên thuyền mai rùa ‘nhãn hiệu ba mắt’.” Tống Thư Hàng ấm áp nhắc nhở.
Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ: “…”
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng đưa tay mở cửa tiên thuyền.
Tiên thuyền lúc này vẫn trong trạng thái trượt tốc độ cao. Tiên thuyền phá vách tường ra từ trong phòng tối Thiên Đạo nên cần tốc độ vô cùng nhanh. Mà sao khi đưa tiên thuyền vào hiện thế vẫn có thể khiến nó trượt với tốc độ cao ở khoảng cách rất dài. Tốc độ nhanh đến không cách nào hình dung.
Nhưng bây giờ Tống Thư Hàng đang trong trạng thái đánh cược với tiền bối ba mắt, thời gian đang gấp nên hắn không hề có ý dừng xe tiễn khách.
Tay áo hắn hất một cái về phía cửa tiên thuyền đang trượt với tốc độ cao, trực tiếp ném Kiếp Tiên đầu trọc, nam nữ Huyền Thánh ra khỏi Tụ Lý Càn Khôn!
“A a a ~” Tiếng hét thảm thiết của Kiếp Tiên đầu trọc và nam nữ Huyền Thánh vang lên, nhưng trong nháy mắt đã không nghe được tiếng hét thảm thiết đó nữa…
Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ: “!!!”
Ngươi để hành khách ‘an toàn xuống xe’ như vậy đó hả?
An toàn đâu? Rốt cuộc an toàn chỗ nào?
Việc làm này của ngươi còn bạo lực hơn cả chuyện máy bay bay được một nửa thì bắt hành khách nhảy dù xuống được không?
Con mắt trên móng vuốt trơ mắt nhìn thuộc hạ thân ái của mình lăn lộn, xoay tròn, hét thảm trong hư không, tình cảnh vô cùng mất khống chế.
Sau khi tiễn khách xuống xe, Tống Thư Hàng đóng cửa tiên thuyền lại, phủi tay: “Xong xuôi… rồi, nhìn trời!”
Hắn nhìn thấy móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ đứng trên cánh tay mình, phát hiện mình đã quên thả vị đại lão này xuống xe.
“Gì nhỉ, ta lại mở cửa đưa Phượng Nghi đạo hữu cô rời đi nhé.” Tống Thư Hàng lúng túng nói.
“Không cần khách khí, đã đến hiện thế, tự ta có thể mở cánh cửa không gian rời đi.” Phượng Nghi Cầm Chủ khách khí nói.
Cô cũng không muốn bị Tống Thư Hàng vứt xuống tiên thuyền rồi xoay tròn như thuộc hạ của mình.
“Vậy, Phượng Nghi Cầm Chủ cô tự đi nhé, lần sau có duyên gặp lại?” Tống Thư Hàng nói.
“Có duyên gặp lại.” Phượng Nghi Cầm Chủ trả lời. Ngoài ra, vừa rồi cô để ý tới âm tiết ‘nhìn trời’ quái dị kia của Tống Thư Hàng.
Nếu như cô nhớ không lầm, dường như đó là từ cửa miệng yêu thích của con rùa sủng vật nhà Bắc Phương Đại Đế?
Nhưng cô cũng không truy đến cùng thân phận của vị đạo hữu đeo mặt nạ này. Đối phương đã đeo mặt nạ, vậy có nghĩa là hắn không muốn bại lộ thân phận của mình.
Cô cần gì phải tự chuốc lấy nhục, truy cứu thân phận của hắn.
“Ta liên hệ với bản thể của ta, sau đó ta tự mở cánh cửa không gian rời đi. Ngày sau gặp lại!” Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ bắt đầu liên hệ với bản thể của mình.
Một hơi thở, ba hơi thở, năm hơi thở.
Tống Thư Hàng đột nhiêm cảm thấy móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ quấu chặt lấy cánh tay hắn, tâm tình kích động.
“Làm sao vậy?” Tống Thư Hàng sửng sốt hỏi.
“Bản thể của ta… chết rồi.” Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ ngẩn ra hồi lâu mới nói.
Tống Thư Hàng: “???”
“Chết rồi, hoàn toàn không cảm ứng được, đã xảy ra chuyện gì?” Tâm tình móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ như hỏng mất: “Đạo hữu, không phải ngươi đã giao hẹn với bản thể của ta là sẽ dẫn ta ra ngoài ư? Vậy bản thể của ta đâu? Bản thể giao hẹn với ngươi của ta đâu?”
“Bình tĩnh, Phượng Nghi Tiên Tử cô bình tĩnh trước đã. Cô cẩn thận cảm ứng xem rốt cuộc bản thể của cô là chết đến không thể chết nữa? Hay là đang trong giai đoạn hồi sinh sau khi chết? Hoặc là giả chết lánh đời?” Tống Thư Hàng an ủi.
Đối với đề tài ‘chết’ này, hắn xem như kẻ bán chuyên nghiệp.
“Ta không biết.” Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ nói.
“Đừng hoảng, đừng vội.” Tống Thư Hàng giải thích: “Nếu móng vuốt của cô còn nhảy nhót tung tăng được, vậy ít nhất cũng đại biểu cho việc bản thể của cô không phải ‘thần hình câu diệt’, còn có cơ hội. Cô nên bình tĩnh lại đã.”
“Ta phải bình tĩnh lại đã.” Móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ vẫn quấu chặt lấy cánh tay Tống Thư Hàng, cố gắng bình tĩnh nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Nói một hồi, móng vuốt Phượng Nghi Cầm Chủ quấu chặt như thế là không định xuống xe ư?
Quên đi, tạm thời để cô tỉnh táo lại trước đã.
“Trạm tiếp theo, thế giới Cửu U. Xin hành khách sắp xuống xe chuẩn bị sẵn sàng.” Tống Thư Hàng nói, tiễn Phật tiễn đến tây thiên, hắn muốn đưa tà ma sương mù đến thế giới Cửu U.
Bạn cần đăng nhập để bình luận