Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2355: Bá Tống ngây thơ, ngươi nghĩ rằng mình có thể chạy nổi sao?

Chương 2355: Bá Tống ngây thơ, ngươi nghĩ rằng mình có thể chạy nổi sao?
“Thần thể đặc biệt này đúng là thần khí độ kiếp.” Tống Thư Hàng nói.
Nếu chỉ làm suy yếu thiên kiếp bát phẩm thì chẳng nhằm nhò gì với Bá Tống Huyền Thánh. Không phải hắn coi thường thiên kiếp Huyền Thánh bát phẩm, mà chủ yếu là do sóng gió mà đồng chí Bá X nào đó trải qua gần đây đều cực kì dữ dội. Đặc biệt là mấy lần gần đây nhất, đòn công mưa đạn của chúa tể Cửu U, một kích diệt thế của tinh cầu mọc mắt, lỗ đen cắn nuốt vạn vật của cầu di vật Thiên Đạo, còn có cả thiên phạt vô cùng khủng bố. Tô Không Vân mà chém gió thì cứ phải gọi là bay mấy cái nóc nhà. So sánh với chúng, thiên kiếp Huyền Thánh bát phẩm chính xác chẳng là cái đinh gì. Dù bây giờ thiên kiếp bát phẩm có giáng ngay xuống đây thì Tống Thư Hàng cũng không sợ (đương nhiên, thiên kiếp được nhắc đến là thiên kiếp bát phẩm bình thường).
Song, thần thể có thể ngưng tụ ra trong thí luyện cơ duyên của hệ tu nhà cư sĩ có thể làm suy yếu uy lực của tất cả các loại thiên kiếp, không chỉ là thiên kiếp bát phẩm mà còn cả thiên kiếp cửu phẩm trong tương lai!
Nghe thôi đã thấy đỉnh rồi.
Cân nhắc đến mức độ có duyên của mình với đại lão thiên kiếp, cứ mỗi tháng lại chạm mặt một lần, Tống Thư Hàng đã động lòng trong nháy mắt.
Không động lòng là điều không thể. Lần nào thiên kiếp mà hắn gặp cũng uy mãnh lạ thường. Mà đấy đã là thiên kiếp bị đại công đức miên man trời biển của hắn giảm nhẹ đi rồi đấy nhé!
Nếu hắn không có công đức khổng lồ thì chẳng biết uy lực thiên kiếp mà hắn gặp phải còn tăng cường mấy bậc nữa.
Huống hồ phân thân của hắn còn đang mắc kẹt trong không gian thiên kiếp cửu phẩm, chờ bản thể hỗ trợ kia kìa.
Nếu có thể ngưng tụ ra thần thể này thì hay biết mấy!
Nhưng cứ nghĩ đến việc linh quỷ phải rời khỏi mình để đi tu luyện với tiền bối, rồi lại nhớ đến linh quỷ đầu tiên đến nay chưa về là Tống Thư Hàng lại không sao yên tâm nổi.
“Tống tiền bối, ngươi động lòng rồi.” Vũ Nhu Tử da đen nói.
Tóc ngố của Sở các chủ: “Không động lòng mới là vô lý. Nó có duyên với thiên kiếp, lần nào thiên kiếp cũng nhiệt tình với nó thế cơ mà.”
“Nhưng ta vẫn không yên tâm.” Tống Thư Hàng lắc đầu.
Đôi khi, tu sĩ là phải tâm bất biến giữa dòng đời vạn thính.
Linh quỷ quá quan trọng đối với hắn. Hắn đã mất một con rồi, không thể để mất đi con thứ hai. Trên đời này không có con linh quỷ cấp cao nào chờ hắn nữa đâu!
Nhưng đúng lúc này, linh quỷ tiên tử đột nhiên lại duỗi hai tay, nhẹ nhàng nâng gương mặt của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “???”
“Linh quỷ tiên tử muốn đi thử cái cơ duyên kia, cô ấy có hứng thú với nó.” Vũ Nhu Tử da đen phiên dịch.
“Không được, nếu cô có chuyện gì bất trắc thì tôi biết ăn nói thế nào với…” Tống Thư Hàng cau mày hỏi.
Linh quỷ tiên tử cười hì hì.
Sau đó cô đột ngột xoay người, thoát ly thân thể Tống Thư Hàng, chạy tới bên cạnh cư sĩ bằng động tác nhanh như chớp.
Cô khác với linh quỷ bình thường. Tuy cô hòa cùng một thể với Tống Thư Hàng, nhưng lại có ý chí độc lập, thậm chí còn có thể tự mình đưa ra một vài quyết định.
[Bái bai ~ Thư Hàng ~ Ta sẽ đem thần thể về cho ngươi.] linh quỷ vẫy tay với Tống Thư Hàng rồi nói bằng khẩu hình miệng.
Không phát ra tiếng, cũng không dùng truyền âm nhập mật.
Tống Thư Hàng thở dài nói: “Nhớ báo bình an hằng ngày đấy.”
Linh quỷ quay đi, phẩy tay bái bai, không quay đầu lại.
“Sao ta thấy cảm giác tội lỗi dâng tràn đáy lòng cứ như vừa lừa bán con gái nhà lành xong thế nhỉ?” Người đàn ông râu đẹp dở khóc dở cười.
Rõ ràng hắn có một cơ duyên lớn muốn tặng cho linh quỷ tiên tử, rõ ràng chuyện đó đôi bên cùng có lợi, thế mà chẳng hiểu sao cảm giác tội lỗi lại nặng nề thế này!
Sau đó… linh quỷ tiên tử rời khỏi dãy núi vòng cung trên Mặt Trăng cùng người đàn ông râu đẹp và cư sĩ.
Tống Thư Hàng đứng yên chỗ cũ, lâm vào trầm tư.
“Nghĩ gì thế? Không nỡ xa linh quỷ tiên tử à?” Tóc ngố của Sở các chủ hỏi.
“Ta đang nghĩ không biết quẻ mà Bạch tiền bối two tính cho mình có phải thực chất là tính cho linh quỷ tiên tử hay không.” Tống Thư Hàng nói.
Linh quỷ và hắn vốn là cùng một thể.
Bạch tiền bối two tính ra ở tọa độ này sẽ có lối thoát và cơ duyên lớn.
Bây giờ linh quỷ tiên tử đã theo “cơ duyên lớn” đi mất rồi, để lại hắn trơ trọi một mình…
“Ngươi hỏi chúa tể Cửu U Bạch xem sao.” Thông Nương nhắc nhở.
Tống Thư Hàng gật đầu.
Sau đó hắn kết nối với Bạch tiền bối two.
[Đang bận, có chuyện gì thì báo cáo ngắn gọn trong vòng năm mươi chữ cho ta.] Bạch tiền bối two nói với tốc độ cực nhanh.
[Bạch tiền bối, ta đến nơi gặp cư sĩ trong nhóm và trưởng bối nhà hắn. Họ mang linh quỷ tiên tử của ta đi bảo là muốn tặng cơ duyên cho cô ấy.] Tống Thư Hàng chọn lựa, xóa bớt, sửa chữa mãi mới ép được câu nói của mình vào phạm vi giới hạn năm mươi chữ.
[Ồ.] Bạch tiền bối two chỉ đáp có một chữ gọn lỏn.
[Bạch tiền bối ơi, lối thoát và cơ duyên mà ngài bói ra cho ta không phải là của linh quỷ tiên tử đấy chứ? Thế ta phải làm sao bây giờ? Ta sẽ tiêu đời ư?] Tống Thư Hàng hỏi.
Khi đang nói chuyện, chức năng cảnh báo virus trong phần mềm chat Tu Chân của Tống Thư Hàng lại vang lên tiếng báo động.
Có người đang khóa vị trí của hắn.
Không phải đại lão quả cầu béo thì chính là Bất Diệt Chi Chủ.
[Tiêu rồi Bạch tiền bối ơi, pháp thuật che giấu thiên cơ trên người ta hình như mất hiệu lực rồi. Có người đang khóa vị trí của ta này.] Tống Thư Hàng vội nói.
Đồng thời hắn mau chóng lấy một chồng đao gỗ lạc ấn ra ném vào hư không.
Tóc ngố của Sở các chủ phối hợp tung đòn, không ngừng đập lên đao gỗ lạc ấn, đưa chúng đến những ngõ ngách ngẫu nhiên trong vũ trụ để tạo ra các tọa độ khác nhau cho Tống Thư Hàng.
Hắn vừa làm xong chuyện này, trong hư không đã xuất hiện dao động không gian.
“Đi!” Tống Thư Hàng nhanh chóng mở thế giới hạch tâm, đưa theo tất cả hàng đính kèm nhà mình nhảy vào, tiện tay để cá voi mập công đức phục sinh ở chỗ cũ để quan sát tình hình quân địch.
Lối vào thế giới hạch tâm đóng lại chóng vánh.
Trong hư không, dao động không gian đang thành hình lại từ từ tiêu tán.
Tống Thư Hàng cảm thấy đầu mình đau nhức. Đại lão quả cầu béo đuổi theo quá sát sao khiến hắn không có thời gian thở dốc.
[Ồ, quả cầu béo kia phá giải thuật pháp che giấu thiên cơ của ta càng ngày càng thuần thục. Lần này nó phá giải còn nhanh hơn năm phút so với ước lượng của ta.] Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng: [Quả nhiên là đại lão quả cầu béo, Bạch tiền bối, tiếp theo phải làm sao đây?]
[Thư Hàng, bây giờ ngươi có tuyệt vọng không?] Bạch tiền bối two hỏi.
[Tuyệt vọng thì chưa đến nỗi, dù sao thì ta vẫn có thể trốn trong thế giới hạch tâm mà.] Tống Thư Hàng trả lời.
[Ngươi chưa tuyệt vọng thì ta không giúp được ngươi rồi.] Bạch tiền bối two nói.
Tống Thư Hàng: “…”
[Được rồi, để ta gửi cho ngươi cái này, có thể nó sẽ giúp được ngươi đấy. Chia sẻ quyền hạn phần mềm chat Tu Chân cho ta.]
Tống Thư Hàng nghe lời, bảo tiểu trợ lý Tu Chân – Sóc Con Cấn Tay mở quyền hạn cho Bạch tiền bối two.
Mấy hơi thở sau.
[Ting ~ Phần mềm nhỏ Tu Chân – Hệ thống xem bói tự động Bạch Two (bản dùng thử 3 ngày) tải thành công]
Tống Thư Hàng: “!!!”
Hệ thống xem bói tự động Bạch Two?
Bạch tiền bối two chấp nhận cái tên này ư?
Hắn thử kích hoạt phần mềm nhỏ.
[Sử dụng Hệ thống xem bói tự động Bạch Two (bản dùng thử 3 ngày)? Mỗi lần sử dụng tiêu hao 10 điểm tuyệt vọng. Số điểm tuyệt vọng hiện có là 11.]
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn hoài nghi gần đây Bạch tiền bối two làm ăn không tử tế.

Cùng lúc đó.
Sau khi hủy bỏ con đường thông tới vị trí trên Mặt Trăng, đại lão quả cầu béo lại chuyển vị trí tới một vành đai thiên thạch khác.
Nó trốn trong bóng tối, nhìn thấy hai con người có cảm giác tồn tại cực kì thấp mang theo một linh quỷ có cảm giác tồn tại vô cùng thấp đi vào một vành đai thiên thạch.
“Bá Tống, ngươi cho rằng dương đông kích tây có thể trốn thoát được ta sao?” Đại lão quả cầu béo clone trầm giọng nói.
Sau đó, nó cũng lặng lẽ theo vào vành đai thiên thạch kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận