Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2699: Kỹ năng vô địch

Chương 2699: Kỹ năng vô địch
[Ơ? Thiên Đế Tiên Tử cũng biết ta đang xây mộ cho mình à?] Tống Thư Hàng nói với vẻ kinh ngạc: [Có phải cô theo dõi ta không?]
Thiên Đế nhức hết cả đầu: “…”
Gần đây cô đang thích nghi với mạch não thắt nút của Vũ Nhu Tử, nhưng mỗi khi giao lưu với cái đám người có tư duy bay lắc này thì vẫn thấy mệt hết cả từ thể xác đến tinh thần.
Khi nói chuyện với loại người này, ngươi sẽ không bao giờ đoán được đối phương sẽ trả lời mình như thế nào và kéo đề tài đi đến phương trời nao.
Lúng túng hơn là… đúng là trước đó cô đã theo dõi Tống Thư Hàng thật. Bởi vậy cô mới biết bản thể và phân thân của hắn ở đâu, có thể cản trở cô tiến hành kế lớn truyền ngôi hay không.
Nhưng bây giờ nếu cô trả lời là “Ta đã theo dõi ngươi” thì có khác nào tự kéo mình xuống ngang hàng với Tống Thư Hàng, khi mà cô cũng làm cái chuyện theo dõi dòm lén y như hắn vậy?
Thế là Thiên Đế im lặng, chẳng nói chẳng rằng.
[Quan tài thì Bạch tiền bối đã chuẩn bị cho ta một cái bằng gỗ hình phi kiếm rồi, trông oách lắm.] Tống Thư Hàng trả lời. Quan tài hình phi kiếm mới mẻ ngầu lòi, quan trọng nhất là có hình thanh kiếm. Tuy Tống Thư Hàng đã tuyệt vọng với thiên phú kiếm thuật của mình và thừa nhận sự thật mình là đao khách từ lâu, nhưng điều này chẳng ảnh hưởng gì đến việc hắn thích phi kiếm cả.
“Ngươi nghĩ ta chỉ đơn thuần nói chuyện kiểu dáng quan tài với ngươi thôi sao?” Thiên Đế nghiến răng nghiến lợi: “Ta đang hỏi ngươi muốn chết như thế nào đấy!”
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn nhớ trước đây Bạch tiền bối two đã hỏi mình vấn đề này một lần rồi.
Câu trả lời của Tống Thư Hàng khi ấy đúng là lịch sử đen trong suốt cả cuộc đời của hắn. Nếu hắn không nhanh trí lập công chuộc tội kịp thời thì câu trả lời đó đủ khiến hắn bị Bạch tiền bối two cắt khúc ra xơi.
Có vết xe đổ lúc trước, nên khi đối mặt với vấn đề này lần nữa, Tống Thư Hàng phải đối phó thật nghiêm túc, không thể đáp bừa được.
Sau khi suy nghĩ một cách tử tế hơn bao giờ hết, Tống Thư Hàng mới trả lời theo kiểu thăm dò: [Nếu quả thực phải chọn cái chết thì… chết tự nhiên được không?]
Thiên Đế: “…”
Kim Quái áo trắng cảm thấy hơi kỳ lạ. Dường như quan hệ giữa Thiên Đế và “Tống tiền bối” này không phải là tiền bối và hậu bối bình thường.
Nhìn từ cách nói chuyện thì thấy Thiên Đế chẳng hề tôn trọng “Tống tiền bối” chút nào, hơi một tí là uy hiếp muốn giết chết đối phương ngay.
Mà “Tống tiền bối” thì vừa hèn vừa vô liêm sỉ, co vòi rụt cổ tự nhiên cứ như chân lý ở đời.
“Được, thế thì chết tự nhiên.” Thiên Đế cười lạnh nói: “Mấy ngày nữa ta sẽ đích thân đến tìm Tống tiền bối, cho ngươi sống thọ và chết tại nhà.”
Già yếu tới chết dưới Thời Gian chi đạo đi, Tống tiền bối!
[Làm phiền rồi, tạm biệt nhé, không hẹn gặp lại!] Tống Thư Hàng chắp tay trả lời. Hắn cảm thấy lần nhập mộng này sắp kết thúc, sắp đến lúc rời khỏi thân thể của đại tiền bối túi thỏ để về Kiếp Tiên Hư Không rồi.
Đến lúc đó, bản thể của hắn sẽ trốn ở thế giới Cửu U tu luyện cho đàng hoàng, không về hiện thế nữa. Tốt nhất là mở trụ phong ấn thứ hai của đại lão quả cầu béo dùng để phong ấn Nho Điển của Thánh Nhân Nho gia ra, rồi nhốt chính bản thể của mình vào đó luôn.
Đến lúc đó, dù Thiên Đế có tìm đến tận nhà, đối mặt với phong ấn mà chúa tể Cửu U cũng mất đến năm trăm năm mới mở được kia, cũng chẳng thể làm gì hắn trong thời gian ngắn được.
[Tuyệt vời! Sao trước kia mình không nghĩ ra cách này nhỉ?] Tống Thư Hàng ấn like cho trí thông minh của mình. Hắn chỉ cần mở phong ấn Nho Điển, tích đầy độ thiện cảm cho trụ phong ấn thì đã có một pháp khí phòng ngự tuyệt đối rồi còn gì!
Khác với thế giới hạch tâm cứ đến lúc quan trọng là bị đối thủ phong ấn bằng thủ đoạn phong bế không gian, trụ phong ấn của đại lão quả cầu béo có thể mở ra và đóng vào bất cứ lúc nào.
Đúng là một thần kĩ bảo mệnh mà.
Lúc nào về phải tăng ca, tăng đầy độ thiện cảm của trụ phong ấn như khi làm với Vô Cực Ma Tông – Ma Đế cung mới được.
Thiên Đế cảm thấy huyệt Thái Dương của mình đau nhức nhối.
[Đã đến giờ, tiễn người ngàn dặm cũng đến lúc biệt ly, Thiên Đế Tiên Tử xin dừng bước.] Tống Thư Hàng nói.
Khi nói chuyện, luồng ánh sáng của Thiên Đình đại đạo cuối cùng khi Thiên Đế truyền ngôi cho Kim Quái áo trắng cũng dung nhập vào thể nội hắn. Đồng thời, Tống Thư Hàng cũng tiếp nhận được luồng tri thức về Thiên Đình đại đạo cuối cùng.
“Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, Tống tiền bối mơ đẹp quá đấy.” Thiên Đế vươn tay điểm vào hư không, Thời Gian chi đạo được kích hoạt theo sự thao túng của cô. Cô muốn dùng pháp tắc Thời Gian để cưỡng ép giữ ý thức của Tống Thư Hàng “tương lai” lại.
Sau khi truyền Thiên Đình viễn cổ chi đạo cho Kim Quái áo trắng, Thiên Đế đã mất đi Trường Sinh đạo này, song trên người cô vẫn còn ẩn giấu Thời Gian chi đạo được biến đổi và phân tách ra từ Thiên Đình viễn cổ chi đạo.
Khi mất đi Thiên Đình đại đạo, Thiên Đế rơi xuống cảnh giới Kiếp Tiên cửu phẩm trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Song chỉ trong nháy mắt, cô đã nhanh chóng hoán đổi, dùng Thời Gian chi đạo để bước lên cảnh giới Trường Sinh Giả thêm một lần nữa.
Thậm chí đến thực lực cũng không tổn thất quá nhiều.
Tống Thư Hàng: “…”
Lòng dạ đàn bà như kim chìm đáy biển.
Trước đó thì luôn mồm kêu hắn cút, khi hắn chuẩn bị cút thì lại cưỡng ép hắn ở lại đây.
Lực lượng thời gian quấn quanh ngoài thân Kim Quái áo trắng, khóa chặt ý thức của Tống Thư Hàng.
Nhưng ý thức của Tống Thư Hàng không dừng lại quá lâu.
Sau hai, ba hơi thở thì nhập mộng đã kết thúc, ý thức của Tống Thư Hàng vẫn biến mất từ trên người Kim Quái áo trắng,
Ngón tay của Thiên Đế vươn ra cứng đờ giữa hư không.
“Hắn đi rồi.” Kim Quái áo trắng nói. Lúc này, khí tức trên mình hắn trở nên hùng hậu, một luồng đế uy được kích hoạt trong mơ hồ phát ra.
Từ giờ khắc này đây, hắn chính là Thiên Đế mới – Kim Quái Đại Đế.
Thiên Đế từ từ thu tay lại.
“Có phải ta đã từng gặp vị “Tống tiền bối” này ở đâu… hay là trong ký ức bị phong kín, ta đã từng trải qua trạng thái bị “Tống tiền bối” phụ thân này rồi nhỉ?” Kim Quái ngẩng đầu lên nhìn Thiên Đế.
Sau khi tiếp nhận Thiên Đình viễn cổ chi đạo và trở thành Thiên Đế mới, hắn cảm thấy sâu trong linh hồn mình dường như có một vài mảnh vỡ ký ức đang thức tỉnh.
Dường như đây không phải là lần đầu tiên “Tống tiền bối” phụ thể trên người hắn. Trước đó “Tống tiền bối” đã thử giới thiệu bản thân với hắn mà. Cho nên không những hắn đã từng tiếp xúc với “Tống tiền bối” mà hai người còn có thể quen biết nhau kia. Chẳng lẽ họ đã quen nhau từ thời viễn cổ, trước cả khi Thiên Đình viễn cổ thành lập ư?
Thiên Đế không trả lời câu hỏi của Kim Quái áo trắng, chỉ ngẩng đầu im lặng nghĩ: [Nhập mộng à?]

Một ngày sau.
Trong Kiếp Tiên Hư Không.
Nguyên thần Tống Thư Hàng đang yên lặng đột nhiên sinh động trở lại.
[Về rồi à? Cuối cùng nhập mộng cũng kết thúc rồi sao?] Nguyên thần Tống Thư Hàng thổn thức.
Lần nhập mộng này là lần có trục thời gian gần với thực tại nhất từ trước tới nay của hắn.
Cùng lúc ấy, tin nhắn của Thiên Đế cũng truyền vào đầu óc hắn.
Tin nhắn được gửi tới từ hôm qua.
[Ting ~ [Bạn xấu] Thiên Đế gửi một giọt năng lượng cho ngươi, tin nhắn đính kèm: Tống tiền bối, đây là phần năng lượng của hôm nay nè ~ Trong tương lai, chúng ta sẽ gặp nhau ở thời viễn cổ nhé!]
Thấy nửa câu sau đó, Tống Thư Hàng giật thót trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận