Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1121: Thông Nương Muốn Xin Nghỉ Phép

Chương 1121: Thông Nương Muốn Xin Nghỉ Phép
Hằng Hỏa Chân Quân:
“...”
Một lát sau Chân Quân trả lời:
“Trước kia Nho gia bọn ta quả thật đã từng thu được một mảnh vỡ Thiên Đình có liên quan đến Thú Thần bộ, nhưng không có giá trị nghiên cứu gì cả.”
“Vì sao?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi lại.
Hằng Hỏa Chân Quân rầu rĩ trả lời:
“Mảnh vỡ mà bọn ta lấy được là bể phân tự hoại khổng lồ của Thú Thần bộ.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Không ngờ lại là bể phân tự hoại.
Mà cũng đúng, chắc chắn trong Thiên Đình viễn cổ vẫn có một số tu sĩ tu vi thấp, chưa tu luyện tới cảnh giới tích cốc, vậy nên có bể phân tự hoại cũng không có gì kỳ lạ.
Có lẽ người bình thường vẫn cứ nghĩ rằng tiên nữ hay thần tiên đều không cần đi vệ sinh nhưng thực ra một số thành viên có tu vi thấp trong Thiên Đình viễn cổ vẫn còn ba việc gấp của con người.
Lúc này Hằng Hỏa Chân Quân lại nói tiếp:
“Bể phân tự hoại khổng lồ kia là dùng để xử lý vật bài tiết của linh thú, đúng là lừa người mà. Não của mấy tên trong Thú Thần bộ bị thủng lỗ hết rồi hay sao ấy, chẳng biết nghĩ sao lại xây dựng bể phân tự hoại còn nguy nga tráng lệ hơn cả cung điện. Năm đó Nho gia bọn ta trả giá đắc, đoạt lấy mảnh vỡ Thiên Đình này từ trong tay Lục Ma Tông, kết quả lúc đi vào cung điện chỉ thấy toàn là phân.”
Sở dĩ Chân Quân biết được chuyện này là do trong tài liệu ở Nho gia có ghi chép lại. Cứ nghĩ mà xem, năm đó mấy vị tiền bối Nho gia xông vào cung điện bể phân tự hoại xong, trong lòng tuyệt vọng nghẹn khuất đến mức nào chứ?
“Không hề có bất kỳ giá trị nghiên cứu gì hết ư?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Hoàn toàn không có... Mảnh vỡ kia vẫn được giữ lại đến giờ, nếu Thư Hàng tiểu hữu tò mò muốn xem thì ta có thể dẫn ngươi đi nhìn thử.”
Hằng Hỏa Chân Quân đáp lại.
Tống Thư Hàng:
“Cảm ơn tiền bối, ngoài mảnh vỡ này, Nho gia có thu được thứ gì khác có liên quan đến Thú Thần bộ nữa không?”
Hắn quyết định sẽ đi xem bể phân tự hoại được xây dựng lộng lẫy như cung điện kia... Nói chung, hễ là thứ có liên quan đến Thú Thần bộ thì hắn đều muốn đi xem. Biết đâu bên trong có cất giấu thứ gì đó thì sao? Còn nếu không được nữa thì hắn có thể dựa vào bí pháp giám định để giám định một phát, đổ chút máu, nói không chừng có thể giám định ra thứ gì đó ấy chứ.
“Hết rồi, ngoài bể phân tự hoại to như cung điện kia ra thì không còn bất kỳ thứ gì liên quan đến Thú Thần bộ nữa. Năm đó Thú Thần bộ cũng không được tính là thế lực lớn trong Thiên Đình viễn cổ, diện tích cũng không rộng lắm. Đã thế vị trí mà bọn họ tọa lạc còn là khu vực chịu thiệt hại nghiêm trọng lúc Thiên Đình viễn cổ bị hủy diệt, không chừng địa bàn của Thú Thần bộ đã bị phá hủy hoàn toàn rồi cũng nên.”
Hằng Hỏa Chân Quân trả lời.
“Cảm ơn tiền bối.”
Tống Thư Hàng đáp lại.
“Thư Hàng tiểu hữu đừng khách khí.”
Hằng Hỏa Chân Quân cười nói.
××××××××××××××××××××
Sau khi cất điện thoại vào, Tống Thư Hàng nhìn đồng hồ, đã đến bảy giờ sáng. Giờ này chắc phong ấn trên rương lớn đựng hồ yêu đã giải rồi nhỉ?
Hôm nay là ngày 13 tháng 9, là tết trung thu vậy nên mọi người có được một kỳ nghỉ ngắn.
Ngủ dậy thì bọn Cao Mỗ Mỗ sẽ về nhà ăn lễ. Thật ra sau khi tan học vào tối hôm qua đã có rất nhiều học sinh về nhà rồi, còn bọn Cao Mỗ Mỗ là muốn tụ tập trò chuyện với nhau một tối nên quyết định ở lại ký túc xá một đêm rồi mới về.
Tống Thư Hàng thấy trời còn sớm, trong lòng tính toán có nên về nhà của Dược Sư một chuyến hay không.
Hắn vừa suy nghĩ vừa đi tới phòng bếp, nấu nước pha trà.
Lúc này, trong túi thu nhỏ một tấc bỗng truyền ra tiếng của Thông Nương:
“Nè, họ Tống... Ta muốn xin nghỉ phép, có được không?”
“Xin nghỉ phép?”
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
“Đúng vậy, muốn xin ngươi cho ta nghỉ hai tuần... không đúng, tốt nhất là nghỉ luôn một tháng.”
Thông Nương trả lời rất nghiêm túc.
Tống Thư Hàng:
“Chẳng phải ngày nào cô cũng nghĩ phép đấy sao?”
“Ngươi hiểu rõ ý ta mà, ta muốn ra khỏi túi thu nhỏ một tấc, rời đi một quãng thời gian.”
Thông Nương nói.
Tống Thư Hàng bật cười hỏi:
“Cô cảm thấy có khả thi không?”
Ngộ Đạo thạch là vật cực kỳ quan trọng đối với hắn, chính vì mang theo Ngộ Đạo thạch bên người nên tốc độ tu luyện của hắn mới nhanh như vậy, đặc biệt là lúc tu luyện võ kỹ, vừa học là biết ngay.
Trước giờ Thông Nương cứ muốn mang theo Ngộ Đạo thạch chạy trốn, trước khi tìm được cách chuyển cô ấy ra khỏi Ngộ Đạo thạch, Tống Thư Hàng không dám để Thông Nương rời khỏi tầm mắt mình. Với tính cách khát vọng tự do của Thông Nương, một khi rời khỏi Tống Thư Hàng thì chắc chắn cô ta sẽ không trở lại nữa.
“Dù gì ngươi và ta cũng đã ở chung với nhau mấy tháng trời, tin tưởng nhau chút đi được không?”
Thông Nương cố gắng thuyết phục.
Tống Thư Hàng:
“Ha ha.”
“Tên đầu gỗ chết tiệt nhà ngươi, lòng tin giữa người và người đâu mất rồi hả?”
Thông Nương nghiến răng nghiến lợi nói.
Tống Thư Hàng:
“Ha ha.”
Giữa người và người có thể có lòng tin, nhưng Thông Nương có phải là người đâu.
“Ha ha cái con khỉ ấy! Đồng ý hay không hả?”
Thông Nương tức giận quát.
“Cô muốn xin nghỉ phép làm gì?”
Tống Thư Hàng đột nhiên hỏi.
Thông Nương im lặng trong chốc lát, sau đó đáp:
“Hôm qua đột nhiên ta nằm mơ thấy chuyện rất lâu về trước.”
“Chuyện gì?”
Tống Thư Hàng nhíu mày hỏi.
Lúc trước hắn đã từng nhập mộng thể nghiệm đời hành của Thông Nương.
Đó là một đoạn ký ức mà đến giờ hắn vẫn không dám nhớ lại... Trong mộng cảnh hắn biến thành một gốc hành, dầm mưa dãi nắng trải qua chừng hai hơn trăm năm cực kỳ khô khan, nhàm chán, vô vị, ép tới mức hắn suýt phát điên.
“Nếu ta là một gốc hành, ta sẽ chọn cách tự chém đứt nửa người để tự sát, bởi vì cuộc đời quá nhàm chán!”
Đây chính là những lời miêu tả chân thực nói lên được cảm nhận của Tống Thư Hàng lúc đó. Trong quãng thời gian ấy, nhiều lần hắn ước gì có con thỏ nhỏ nào chạy qua ăn phức gốc hành luôn, kết thúc đời hành mấy trăm năm nhàm chán cho rồi...
Nhưng lần nhập mộng có thể hành hạ người ta đến mức sắp phát điên đó cũng đã mài giũa đạo tâm của Tống Thư Hàng, nhờ vậy mà đạo tâm của hắn trở nên vững chắc vô cùng. Sau này dù cho tu vi của hắn tăng lên cực nhanh thế nhưng đạo tâm lại chẳng xảy ra vấn đề gì cả, âu cùng là nhờ vào trải nghiệm hơn hai trăm năm làm hành ấy.
“Ta mơ thấy chuyện lúc còn nhỏ, có một đôi bàn tay ấm áp nắm lấy ta. Đôi tay ấy rất rộng, rất ấm áp, làm ta không muốn rời đi. Sau đó ta được mang lên một ngọn núi cực cao, bên cạnh là một khu rừng và một dòng suối trong veo.”
Thông Nương vừa nhớ lại vừa kể ra.
Tống Thư Hàng:
“...”
Hóa ra là đoạn ký ức này, đây là lúc Xích Tiêu Tử đạo trưởng trồng Thông Nương, hắn cũng đã được trải qua rồi.
“Sau đó, chủ nhân của đôi bàn tay to rộng kia trồng ta trên đỉnh núi, hắn nói với ta rằng: “Cố gắng phát triển đi nhé, dù chỉ là một cọng hành lá tầm thường nhất, cũng sẽ có được tương lai không thể đo lường được. Ta rất muốn xem thử tương lai ngươi sẽ phát triển tới mức độ nào, đó cũng là cảnh tượng mà ta muốn nhìn thấy nhất”. Sau đó hắn lại nói với ta: “Hãy nhớ kỹ nơi ngươi được sinh ra, nhớ cho thật kỹ, chết cũng không được quên... Bởi vì gốc rễ của ngươi ở nơi này.”
. Giọng nói của hắn như tiếng sấm cửu thiên, mỗi một câu nói ra đều mang theo âm thanh của đại đạo. Ta cũng không biết tại sao lại nằm mơ thấy cảnh này, nhưng sau khi tỉnh dậy, từng lời của người ấy cứ khắc sâu vào trong đầu ta, mỗi một chữ đều vô cùng rõ ràng.”
Thông Nương chậm rãi nói.
Tống Thư Hàng gật đầu một cái. Không sai, lúc hắn nhập mộng vào trong ký ức của Thông Nương cũng nghe thấy Xích Tiêu Tử đạo trưởng nói mấy câu này.
“Sau khi tỉnh lại, trong lòng cứ có một giọng nói bảo ta phải đi đến nơi ta được trồng xuống lúc trước. Việc này rất quan trọng! Rễ của ta ở ngay chỗ đó. Nơi ta được trồng xuống ngày xưa có một thứ cực kỳ quan trong đang chờ ta.”
Thông Nương nói với giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Tống Thư Hàng:
“Thì ra là vậy, ta biết rồi.”
“Vậy ngươi có đồng ý cho ta nghỉ phép không?”
Thông Nương hớn hở hỏi.
Tống Thư Hàng:
“Ha ha.”
“Ha ha cái con khỉ ấy, rốt cuộc có cho hay không?”
Thông Nương cả giận quát lên.
Sau khi suy nghĩ một chút, Tống Thư Hàng lại hỏi:
“Nơi cô muốn đến có xa không?”
“Xa, ta dùng điện thoại của ngươi tra bản đồ rồi, phải vượt qua hơn nửa Hoa Hạ.”
Nói xong Thông Nương lại bổ sung:
“Vì chuyến đi xa lần này, ta đã chuẩn bị rất lâu. Ta còn dùng tài ví online của ngươi mua rất nhiều thứ. Có áo khoác chống gió, quần áo leo núi, đồ ăn, thức uống, còn có một số trang bị thám hiểm trong rừng, tất cả đều được giao đến nhà của Dược Sư, muộn nhất là sáng hôm nay sẽ đến.”
Tống Thư Hàng:
“...”
Đệch mợ, mật mã của điện thoại mới lại bị Thông Nương phá rồi à? Còn chuyện Thông Nương tốn bao nhiêu tiền để mua đồ thì Tống Thư Hàng không thèm để ý đến. Nói thế nào thì hắn cũng là một tu sĩ, đối với hắn tiền chỉ là đống giấy lộn... Ôi chao nói sai rồi, bây giờ hắn hắn vẫn đang thiếu tiền lắm đây!
Hắn khác với các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1, mặc dù hắn đã đạt đến cảnh giới tứ phẩm nhưng thời gian tu hành quá ngắn, vẫn chưa kịp thành lập đường dây kiếm tiền của riêng mình.
“Ngươi thấy đấy, ta mất bao công sức chuẩn bị khổ cực như vậy, cho ta nghỉ phép một thời gian nhé? Ta bảo đảm tối đa hai tháng sẽ trở lại. Thật ra bây giờ ta cũng không thể rời khỏi ngươi rồi, thật đấy, không phải nịnh bợ gì đâu. Dù sao ở bên cạnh ngươi cũng không cần lo thiếu tài nguyên tu luyện, còn thường xuyên được nghe đại năng giảng pháp, kỳ ngộ cũng phong phú vô cùng.”
Thông Nương nói.
“Vậy nếu giờ ta cho cô được tự do thì cô có muốn không?”
Tống Thư Hàng đáp.
Thông Nương đáp cái roẹt:
“Muốn muốn muốn, đương nhiên là muốn rồi!”
Tống Thư Hàng:
“Ha ha.”
Thông Nương:
“...”
Tống Thư Hàng:
“Hôm nay là tết trung thu nên ta được nghỉ ngắn hạn, để ta thu xếp một chút, sau đó mang cô đi đến đỉnh núi nơi ngươi sinh ra. Xích Tiêu Tử đạo trưởng trồng cô ở đó, lại dặn dò cô không được quên nơi mình sinh ra như thế nhất định là có nguyên nhân. Nói không chừng ở đó có cơ duyên do ngài ấy để lại cho cô đấy.”
“Xích Tiêu Tử đạo trưởng? Người ngươi nói chính là chủ nhân của đôi bàn tay ấm áp đã trồng ta xuống đó sao?”
Thông Nương hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu đáp:
“Ừ.”
“Sao ngươi biết người trồng ta xuống là Xích Tiêu Tử đạo trưởng chứ?”
Thông Nương đột nhiên hỏi:
“Nãy giờ ta có nhắc đến hình dáng của chủ nhân có đôi bàn tay ấm áp trồng ta xuống đâu? Sao ngươi lại đoán ra được thân phận của hắn?”
Gốc hành ngốc này cũng có lúc thông minh đột xuất đấy chứ.
“Đây là bí mật.”
Tống Thư Hàng bật cười nói.
Thông Nương bỗng dưng hoảng hốt, lên tiếng chất vấn:
“Có phải ngươi đã làm chuyện gì đáng sợ với ta không? Ngay cả một gốc hành mà ngươi cũng không buông tha ư?”
Vẻ mặt của Tống Thư Hàng cứng đờ ra:
“Có muốn đi đến nơi cô sinh ra nữa không? Không muốn thì thôi, nếu như muốn thì im miệng ngay cho ta.”
“Tự do ngôn luận, ta muốn quyền tự do ngôn luận!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thông Nương đỏ lên.
Tống Thư Hàng:
“Ngay cả ta cũng không có quyền tự do ngôn luận, cô đòi cái gì chứ?”
Đầu năm nay, một khi nói sai có thể sẽ bị người ta tới cửa kiểm tra đồng hồ nước, thậm chí là tới cửa chuyển phát nhanh hay tặng nước gì đó.
“Đừng có lạc đề nữa, buổi chiều ta ngự đao phi hành mang cô đi đến nơi cô được sinh ra, nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt đi. Có muốn ăn sáng không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Thông Nương:
“Ta muốn hạt sen Đao Ý Thông Huyền, ta muốn ngưng tụ đao ý!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận