Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 396: Lì xì của Hoàng Sơn Chân Quân.

Chương 396: Lì xì của Hoàng Sơn Chân Quân.
Bạch Hạc Chân Quân uy phong lẫm liệt quét mắt nhìn tất cả các đạo hữu nhóm Cửu Châu số 1 đang ở đó. Nếu đua phi kiếm hay đấu vũ lực thì hắn chẳng dám uy phong như thế giữa đám đạo hữu này đâu. Nhưng mà nói đến đua xe thì hắn không sợ ai hết nhé!
Hắn từng biến thành bộ dạng của người bình thường để giành cúp quán quân mấy cuộc thi đấu đua xe cấp thế giới liên tục. Mấy năm biến thành người thường ấy, hắn còn được thế nhân tôn xưng là Vua Đua Xe trong giới đua xe kìa!
Tuy rằng máy kéo có tay cầm không phải là xe đua, nhưng chung quy thì nó vẫn thuộc họ nhà xe cả! Chỉ cần là đua xe bốn bánh, à không, chỉ cần là đua xe có bánh thì Bạch Hạc Chân Quân ăn chắc sẽ đoạt được chức quán quân!
“Nếu mình có thể trở thành quán quân cuộc đua máy kéo có tay cầm này thì nhất định là có thể càng thêm thân cận với Bạch Tôn Giả hơn, quan hệ với ngài ấy cũng gần gũi hơn nhiều nhỉ?”
Bạch Hạc Chân Quân nghĩ như thế.
Thế là hắn đứng ra.
Toàn bộ các đạo hữu của nhóm Cửu Châu số 1 đều sẽ đua tranh với hắn, nhưng thế thì đã làm sao? Gió lốc hãy bốc lên đi, hắn không nao núng chút nào!
Các đạo hữu trong nhóm liếc mắt nhìn nhau, vị nào vị nấy âm thầm gật đầu, nắm chặt nắm đấm. Con chim ngu ngốc này kiêu ngạo quá rồi. Cho dù hắn đã là Chân Quân lục phẩm, nhưng chúng ta nhất định phải dạy cho hắn một bài học cả đời khó quên!
“Được!”
Bạch Tôn Giả cười ha hả, sau đó nói tiếp:
“Mặt khác, đã có thì là phải có thưởng. Nếu cuộc thi này là do ta tổ chức thì đương nhiên phần thưởng cũng sẽ là ta đưa ra. Sáu…ừm, thôi năm đi, năm người đứng đầu cuộc thi máy kéo có tay cầm lần này sẽ được đi thăm dò một di tích đáy biển cùng ta sau khi cuộc đua kết thúc.”
Vốn dĩ Bạch tiền bối định đưa theo sáu đạo hữu đứng đầu vào trong di tích kia, nhưng một suất trong đó đã cho Bạch Hạc Chân Quân rồi. Tôn Giả muốn dùng nó làm thù lao cho Bạch Hạc Chân Quân vì đã giúp hắn lo liệu việc của huấn luyện viên Tiểu Lý ở phương Tây lần trước.
“Di tích?”
Hoàng Sơn Chân Quân hứng thú:
“Bạch tiền bối, đó là di tích thế nào vậy?”
“Ừm, đó là một di tích rất cổ xưa, hình như là di tích từ thời đại trước. Trước khi ta bế quan lần trước thì bất ngờ va chạm với một chiếc quân hạm rồi phát hiện ra di tích ấy. Song lúc đó ta phải bế quan ngay cho nên vẫn chưa đi thăm dò. Ta bèn phong ấn cửa vào di tích, giấu kín nó đi.”
Bạch Tôn Giả giải thích.
“Thời đại trước” chính là thời đại của “Thiên Đạo cũ”
Bạch Tôn Giả vừa dứt lời thì các đạo hữu trong nhóm lập tức hứng thú bừng bừng.
Di sản của “Thời đại trước”? Nếu đúng là như thế… thì không biết trong đó có thông tin gì liên quan đến “Trường Sinh” hay không?
Phải biết rằng ở vào thời đại “Thiên Đạo cũ” từ thượng cổ đã có rất nhiều thiên tài mang “Thiên mệnh chi tư”, sáng lập ra “Đạo” của riêng mình. Tuy rằng bọn họ không thể kế thừa thiên mệnh, đạt tới thành tựu bất hủ, nhưng lại có thể tiến được nửa bước lên cảnh giới trên Kiếp Tiên cửu phẩm, tiếp xúc được với áo bí trường sinh.
Ở những di tích của “Thiên Đạo cũ” được bảo tồn hoàn hảo tới ngày này, hầu như đều có thể tìm ra thông tin liên quan đến “Trường Sinh”!
Đây chính là thông tin về “Trường Sinh” đấy. Tuy có thể đó là “Đạo” của người khác, thế nhưng hoàn toàn có thể tham khảo được để dung nhập vào “Đạo” của chính mình trong tương lai.
Nhất thời, trong lòng rất nhiều đạo hữu của nhóm Cửu Châu số 1 đều ngứa ngáy râm ran.
“Khụ khụ!”
Cuồng Đao Tam Lãng đang ở trong trạng thái khỉ mặt chó vỗ mạnh lên ngực mà nói:
“Bạch tiền bối, một sự kiện mang đầy ý nghĩa như cuộc thi máy kéo có tay cầm làm sao có thể thiếu mặt Cuồng Đao Tam Lãng ta đây? Hãy để chúng ta lái máy kéo có tay cầm đón ánh mặt trời, đi về phía thời đại quang minh tươi sáng đi! Cuồng Đao Tam Lãng ta nhất định phải báo danh dự thi, đừng ai hòng ngăn cản!”
Cuồng Đao Tam Lãng vừa dứt lời thì một nữ đệ tử Sở gia phụ trách dẫn đường ở bên cạnh đã chớp mắt, tò mò hỏi:
“Ủa? Tiền bối, đạo hiệu của ngài không phải là Tô Thị A Thất à?”
Nữ đệ tử Sở gia còn nhớ rõ, vị tiền bối bị biến thành khỉ mặt chó này phải tên là “Tô Thị A Thất” mới đúng.
Ban nãy khi uy hiếp chưởng môn Hư Tranh của Hư Kiếm phái, tiền bối từng nói:
“Bản tọa là Tô Thị A Thất của Thiên Hà Tô Thị, việc ta thích làm nhất chính là một mình đấu với một môn phái!”
Khí phách cỡ nào chứ?
Chỉ một câu đã khiến cho chưởng môn Hư Kiếm phái Hư Tranh phải ngoan ngoãn trút đạo bào xuống trước mắt mọi người cơ mà.
Chính vào lúc ấy, nữ đệ tử Sở gia này đã trở thành một fan trung thành của Tô Thị A Thất rồi.
Cho nên cô nhớ rất kĩ đạo hào Tô Thị A Thất này. Thậm chí cô còn cảm thấy tuy bây giờ ngài ấy ở trong lốt khỉ mặt chó, nhưng mà vẫn đẹp trai ngầu lòi!
Cuồng Đao Tam Lãng:
“…”
“Phụt phụt phụt ~~”
Bắc Hà Tán Nhân, Tuyết Lang Động Chủ, Tạo Hóa Pháp Vương, Lạc Trần Chân Quân ở xung quanh đều cười văng nước miếng.
“Hả?”
Tiểu cô nương Sở Không chớp mắt nghi hoặc, chẳng lẽ mình nói nhầm gì sao?
Cuồng Đao Tam Lãng… nội thương!
Có Cuồng Đao Tam Lãng đi trước dẫn đầu, các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đều vỗ ngực tỏ vẻ mình muốn tham gia cuộc thi máy kéo có tay cầm đầy phong cách ấy.
Đông Phương Lục Tiên Tử:
“Bạch tiền bối, tính thêm ta nữa nhé!”
Bắc Hà Tán Nhân:
“Ngẫm lại thì cuộc thi máy kéo có tay cầm có khi cũng thú vị lắm đây.”
“Thực ra rất nhiều năm về trước ta cũng đã từng lái máy kéo có tay cầm rồi đấy. Lúc đó có một chiếc máy kéo có tay cầm là mốt lắm đó nha.” - Tuyết Lang Động Chủ.
Động chủ còn tỏ vẻ hắn muốn hiện chân thân để đi tham dự cuộc thi máy kéo có tay cầm.
Cổ Hồ Quan Chân Quân:
“Kỳ thực hồi trước trong tay ta còn có cả một xưởng chế tạo máy kéo có tay cầm cơ đấy. Trong năm người dẫn đầu nhất định sẽ có tên ta!”
Đứng trước cám dỗ của “di tích thời đại trước”, tiết tháo chẳng là cái đinh gì! Ngủ một giấc là lại tràn trề thôi.
Cuối cùng, Hoàng Sơn Chân Quân cũng bình tĩnh buông bát cơm xuống. Rốt cuộc hắn cũng ăn xong bát cơm rồi:
“Vậy thì để ta cung cấp máy kéo có tay cầm cho sự kiện lần này đi. Có bao nhiêu người dự thi thì qua chỗ ta báo danh. Ta sẽ dựa theo nhân số để điều động số lượng máy kéo có tay cầm cần thiết với tốc độ nhanh nhất.”
Hoàng Sơn Chân Quân sẽ không nói cho các đạo hữu trong nhóm biết… là khi Bạch Tôn Giả muốn học xe, hắn đã tặng cho Bạch Tôn Giả một chiếc máy kéo có tay cầm đâu, áu áu áu.
“Cứ vui vẻ quyết định thế đi!”
Các đạo hữu trong nhóm thi nhau báo danh tham dự.


Sau khi thống kê người đăng ký dự thi xong, Hoàng Sơn Chân Quân lại nghĩ tới một việc:
“Đúng rồi, Thư Hàng tiểu hữu vẫn chưa về à?”
“Chân Quân tìm hắn có việc gì?”
Bắc Hà Tán Nhân hỏi.
“À, ta muốn tặng hắn một cái lì xì to.”
Hoàng Sơn Chân Quân nói rồi thò tay bắt kinh ba Tiểu Đậu Đậu qua chỗ mình.
Đậu Đậu gào ầm lên:
“Hoàng Sơn ngu ngốc, ngươi làm trò gì thế?”
“Nên về nhà rồi.”
Hoàng Sơn Chân Quân nói.
“Ứ đâu, ngươi nói về là ta về ngay thì còn mặt mũi nào nữa?”
Đậu Đậu chảnh chó:
“Ít nhất ngươi cũng phải đích thân ra ngoài, vượt qua muôn sông nghìn núi, hao hết tâm tư vất vả gian lao tìm thấy ta, sau đó mới mang ta về chứ! Đây là thành ý tối thiểu, ngươi có hiểu không hả?”
Hoàng Sơn Chân Quân cười sang sảng:
“Đừng nghịch nữa, lần này ngươi chơi lêu lổng bên ngoài đủ lâu rồi, đừng quấy rầy Thư Hàng tiểu hữu nữa, về nhà đi thôi.”
“Ứ đâu, ta không muốn về! Ta còn muốn đóng phim với Thư Hàng, ta muốn làm vai chính kinh ba trong phim điện ảnh, ta muốn làm đại minh tinh, ta tuyệt đối không về!”
Đậu Đậu liều mạng vung vuốt, tru tréo ầm lên.
“Lần này không phải do ngươi quyết định.”
Hoàng Sơn Chân Quân sờ sờ một lúc, lấy vòng cổ đeo vào cho Đậu Đậu.
“Hoàng Sơn ngu ngốc, ta liều mạng với ngươi!”
Đậu Đậu nghiến răng nghiến lợi:
“Khuyên chân tình ngươi mau bỏ vòng cổ ra cho ta, không là ta không khách khí với ngươi đâu đấy! Ta muốn hát bài ca Hoàng Sơn ngu ngốc áu áu áu!”
Hoàng Sơn Chân Quân:
“…”
Ngay khi Đậu Đậu mở miệng muốn hát bài ca Hoàng Sơn ngu ngốc, Chân Quân vội vàng búng tay đánh tách một tiếng.
Sau đó một công năng trên vòng cổ được kích hoạt.
Quang mang lóe lên!
Đậu Đậu cất tiếng:
“Gấu gâu gâu gầu gâu gấu gầu ~”
Ớ? Sao lại chỉ có mỗi tiếng gâu thôi thế này?
Kêu được mấy tiếng thì Đậu Đậu bắt đầu nghi ngờ.
Tiếp đó, nó đổi thử sang một ngôn ngữ khác:
“Gầu gâu gầu, gấu gâu gầu gấu”
Vẫn không thể hát ra tiếng người được là thế nào?
Đậu Đậu sụp đổ luôn. Nó đổi liên tục mấy thứ tiếng mà vẫn chỉ có tiếng gâu gâu van lên, đã thế tiếng gâu cũng nhỏ xíu.
“Ha ha, vòng cổ chó mới luyện chế ra đó. Trước đó không lâu ta phát hiện ra chức năng cấm nói của nhóm rất là hay. Sau đó bèn thử cải tạo vòng cổ của ngươi một chút.”
Hoàng Sơn Chân Quân đắc ý.
“Cấm ngôn trận pháp” bản hiện thực không cấm phát ra tiếng kêu, mà là cấm Đậu Đậu dùng tiếng người nói chuyện, khiến cho nó chỉ có thể kêu mấy tiếng gâu gâu.
“Gấu gầu gấu gâu gâu ~~~”
Đậu Đậu liều mạng ra sức sủa, nhưng công năng của chiếc vòng cổ này quá cường đại, cho dù nó có liều mình thế nào thì tiếng cũng vẫn nhỏ tí, nghe dễ thương chẳng khác nào một con chó nhỏ đang làm nũng.
“Ừm, cả thế giới đều trở nên thanh tĩnh. Tuyệt quá.”
Hoàng Sơn Chân Quân cảm thán.
Đậu Đậu trợn trắng mắt, tuyệt vọng. Hoàng Sơn Chân Quân mang cả “Đại cấm ngôn thuật” ra hiện thực luôn rồi, còn để cho nhau chơi đùa vui vẻ nữa hay thôi đây?
Cuồng Đao Tam Lãng sáp lại, thò tay véo cằm Đậu Đậu rồi nói:
“Quả nhiên Đậu Đậu không biết nói tiếng người đáng yêu hơn nhiều.”
“Ngoáo ~”
Đậu Đậu phóng người nhảy lên, bổ nhào vào đầu Cuồng Đao Tam Lãng, há ngoác miệng ra cạp đầu hắn!
Trong lúc hỗn loạn, chất lỏng không rõ là máu hay nước miếng chảy ròng ròng xuống trán Cuồng Đao Tam Lãng…
Cuồng Đao Tam Lãng:
“…”
Bắc Hà Tán Nhân quay đầu sang, lấy điện thoại ra, thuận tay chụp cho Cuồng Đao Tam Lãng và Đậu Đậu một tấm ảnh chung. Một con khỉ mặt chó mặc đạo bào và một con chó đang ngoạm đầu hắn không buông, hình ảnh này đẹp quá đi mà.
Tuy rằng hai con không cùng một loại với nhau, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh này thì trong đầu người ta không khỏi hiện lên một câu thơ cổ… Vốn sinh cùng một gốc, đốt nhau sao tàn khốc?
Hoàng Sơn Chân Quân vươn tay túm cổ Đậu Đậu từ trên đầu Cuồng Đao Tam Lãng xuống.
Sau đó, Chân Quân nói:
“Vì lo chuyện vận chuyển máy kéo có tay cầm đến đây cho mọi người nên ta nhớ đến lì xì đã hứa cho Thư Hàng tiểu hữu. Nói mới nhớ, ta đã nợ Thư Hàng tiểu hữu hai cái lì xì rồi. Một cái cảm ơn hắn chăm sóc cho Đậu Đậu một thời gian dài, với một cái cho nhiệm vụ tiếp đãi khi Bạch Tôn Giả xuất quan.”
“Ồ? Lì xì cho việc tiếp đãi ta xuất quan à?”
Bạch Tôn Giả quay đầu sang, chớp mắt với vẻ tò mò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận