Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 3042: Tống Nhất ta có một tâm nguyện

Chương 3042: Tống Nhất ta có một tâm nguyện
“Cách đây không lâu, khi còn chưa chứng đạo bất hủ, Bá Tống đã dùng cơ thể người phàm để ngưng tụ ra hóa thân chúa tể Cửu U, điều này vượt xa khỏi tưởng tượng của ta.”
“Hiện giờ cả thế giới Cửu U đều nhiễm khí tức của Bá Tống… Cửu U đã hoàn toàn trở thành địa bàn của hắn.”
“Mà với quan hệ mật thiết giữa đương kim Thiên Đạo và Bá Tống, chúa tể Cửu U tương ứng với Thiên Đạo chắc hẳn sẽ không đối địch với chúa tể Cửu U của Bá Tống. Thế giới Cửu U hiện giờ do hai vị chúa tể Cửu U cùng cai trị ư?”
“Chuồn thôi chuồn thôi, khắp thế giới Cửu U đều là khí tức của Bá Tống, ngộ nhỡ ở lại đây rồi bị phát hiện thì hỏng.”
Hiện giờ chắc chắn nhất cử nhất động của thế giới Cửu U mênh mông đều nằm trong tầm mắt của Bá Tống, không thể ở lại đây lâu được.
Vì thế mấy đại lão Trường Sinh Giả to gan hơn một chút này lặng lẽ tới rồi lại lặng lẽ rời đi.

Sâu trong Cửu U.
Nụ hoa sen như cây đại thụ chọc trời kia nở ra, lộ ra Tống U U mới bên trong.
Khí tức của Tống U U lúc này đã giống với một chúa tể Cửu U thực sự, gần như không có gì khác với Bạch tiền bối two.
Mà ở bên cạnh Tống U U là vô số mảnh vỡ Trình Lâm, chúng như những vì sao trên bầu trời đêm điểm xuyến bên cạnh Tống U U… Nếu như bồi dưỡng những mảnh vỡ giống các vì sao này thì mỗi một mảnh vỡ đều có thể trở thành một linh quỷ chất lượng cao.
Lần này, Trình Lâm vỡ một cách triệt để.
Sau khi hoa sen nở ra, mảnh vỡ Trình Lâm đầy trời khuếch tán, len lỏi đến Chư Thiên Vạn Giới theo một quy tắc bản năng nào đó.
Lúc này, cha Cẩu Đản vốn chuẩn sẵn sàng từ trước tế vỏ cẩu đản trong tay ra.
Vỏ cẩu đản hít nhẹ một hơi đã cuốn phần lớn mảnh vỡ Trình Lâm tới, hấp thụ vào bên trong cẩu đản.
Tuy nhiên còn một vài mảnh vỡ nhỏ rơi vào trong tay Tống U U nên không thể thu hồi được.
“Tống cẩu đản, buông tay ra.”
Cha cẩu đản nhắc nhở… Đừng giở trò lưu manh, giữ khư khư mảnh vỡ của con gái ta như thế chứ.
“Cha cẩu đản, ngươi chờ một chút.”
Tống U U nhắm mắt lại đáp.
Mấy mảnh vỡ Trình Lâm mà hắn bắt lấy khá là đặc biệt.
Sau khi nụ hoa nở, mấy mảnh vỡ này đã chủ động bay vào trong tay Tống U U.
Có một vài dữ liệu thông tin tràn ra từ những mảnh vỡ này, truyền đến Tống U U, rồi thông qua Tống U U mà truyền đến Tống Thư Hàng bản thể.
“Trình Lâm Tiên Tử muốn để lại thông tin đặc biệt nào cho ta à?”
Tống Thư Hàng nhận được những thông tin này rồi giải mã chúng, đọc nội dung bên trong.
Bây giờ hắn thạo mấy thao tác đọc dữ liệu thế này lắm luôn.
Hắn còn có thể vừa đọc dữ liệu vừa tiện tay quét virus, xem xem trong những thông tin này có hiểm họa gì không nữa kìa.
Dù gì hắn cũng là Trường Sinh Giả rồi, phải biết chút thao tác cơ bản này chứ.
Sau khi đọc xong dữ liệu trên mảnh vỡ Trình Lâm, trong não hải của Tống Thư Hàng có thêm một phần ký ức… Hắn tiếp xúc trực tiếp luôn với thông tin trong đó cứ như đang “nhớ lại” vậy.
Trong khi “nhớ lại”, hắn đi tới một thế giới tràn ngập linh lực.
Linh lực dồi dào đến mức chỉ hít thở một hơi mà đã đạt đến mức căng tràn linh khí.
Đây đúng là thiên đường trong mơ của những người tu luyện.
“Đây là đâu thế?”
“Hắn” trong hồi ức khẽ hỏi.
Một lúc sau.
Dường như “hắn” trong hồi ức đã thôi suy nghĩ, hoặc là “hắn” vốn chẳng giỏi mấy chuyện suy luận.
“Thử liên hệ với bản thể cái đã, lần này bản thể nhất định phải dịu dàng an ủi ta, hơn nữa nhất định phải an ủi ba tiếng, không… ít nhất cũng phải năm tiếng mới có thể bù đắp cho tổn thương trong tâm hồn ta!”
“Hắn” trong hồi ức nghiêm túc nói.
Nhưng một lúc sau, “hắn” trong hồi ức đột nhiên khựng lại.
Bởi vì “hắn” không thể liên hệ được với bản thể.
Khế ước giữa “hắn” và bản thể vẫn còn đây nhưng khế ước linh quỷ này lại không hoàn chỉnh! Hơn nữa dường như hắn và bản thể không ở trong cùng một thế giới, tín hiệu hắn gửi đi như đá chìm vào đáy biển, chẳng có chút tin tức nào, bặt vô âm tín.
Lúc này, “hắn” bắt đầu hoảng hốt.
Bởi vì năng lực sinh tồn độc lập của “hắn” gần như bằng 0. Lúc trước “hắn” chỉ cần hành động theo sự sắp xếp của bản thể là được, chẳng cần phải suy nghĩ xem mình phải làm gì, mình phải đi đâu.
Cùng lúc đó, Tống Thư Hàng đang đi vào “hồi ức” cũng hốt hoảng.
Tuy rằng hắn đã có suy đoán từ trước, tuy rằng đã lờ mờ phát hiện ra chút dấu vết, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý…
Nhưng khi chân tướng được vạch trần, trái tim lưu ly của hắn vẫn không nhịn được mà đập nhanh lên.
Đây là một phần trí nhớ của Tống đầu gỗ, nó luôn được cất giấu cẩn thận, mãi cho đến hôm nay mới được chia sẻ ra ngoài.
Mà ở trong “hồi ức” này, khế ước linh quỷ rách nát kia và việc không thể liên lạc được với bản thể cũng tương ứng với trải nghiệm của hắn… Là linh quỷ số 1 bị thư sinh lưu ly đưa đi rồi mất tích luôn của hắn.
Thế nên lúc trước hắn bị nhiều vị đại lão đánh như thế hóa ra không phải là đánh nhầm.
Nếu như tính theo nhân quả, các đại lão đánh hắn cũng đúng…
Tống Thư Hàng bản thể hoảng loạn một lúc, “hồi ức” đã chuyển sang tình tiết tiếp theo… Thứ nằm trong tay Tống Thư Hàng là các mảnh vỡ linh quỷ nên ký ức mà chúng lưu giữ tất nhiên cũng không hoàn chỉnh.
Hình ảnh trong “hồi ức” thay đổi.
Trong hình ảnh này, “hắn” và một vị tiên tử trong Bích Thủy các đang vẫy tay tạm biệt… Đó là Sở các chủ hồi còn trẻ.
Lúc này trên người Sở các chủ tràn ngập hơi thở thanh xuân, trông có vẻ giống Sở các chủ two hơn.
Sở Quỳnh Quỳnh đứng ở kết giới Bích Thủy các phồn hoa, nhìn “hắn” rời đi.
Tình tiết này là linh quỷ sinh sống ở Bích Thủy các một thời gian, cuối cùng quyết định đi xông pha, thám hiểm thế giới bên ngoài.
Sau khi rời khỏi Bích Thủy các, “hắn” lặng lẽ quay đầu nhìn về vị trí Bích Thủy các.
“Ta sẽ trở lại… Ta nhất định sẽ về kịp, hãy đợi ta!”
“Hắn” trong hồi ức nắm chặt tay lại:
“Ta phải đi tìm thêm nhiều linh quỷ trống hơn nữa, đột phá giới hạn “linh quỷ” của bản thân, trở nên mạnh mẽ hơn.”
Dứt lời, hắn thi triển thân pháp, xông về phía trước.
Sau khi đi được một đoạn rất xa rất xa, “hắn” trong hồi ức giang hai tay ra.
“Tống Nhất ta có một tâm nguyện.”
Hắn ngửa đầu hét lên thật to:
“Ta phải giúp bản thể tìm được một vị tiên tử xinh đẹp, có tài, có năng lực, đợi khi bản thể mười tám tuổi thì phá thân đồng tử của hắn!”
Tống Thư Hàng: “…”
Tâm nguyện khỉ gió gì thế này?
Mà ngươi lớn tiếng như thế làm gì? Sợ người ta không biết tình hình bản thể của ngươi ra sao à?
Sau khi hét xong, dường như đã phát tiết được áp lực trong lòng, Tống Nhất trong hồi ức lấy ra một quyển sổ:
“So với kiểu chị đại như Sở Quỳnh Quỳnh, có khi nào Diệp Tư sư tỷ còn nhỏ vẫn chưa nảy nở lại khiến bản thể yêu thích hơn không nhỉ? Có nên cân nhắc tới việc tăng thêm hiệu quả tu luyện đến một mức độ nào đó sẽ cải lão hoàn đồng vào trong công pháp của Diệp Tư sư tỷ không?”
Tống Thư Hàng: “…”
Có phải ngươi đã hiểu lầm gì ta rồi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận