Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 1762: Thật là giả, mà giả cũng là thật

Chương 1762: Thật là giả, mà giả cũng là thật
Nghe thấy giọng nói quen thuộc mà có phần xa lạ này, Công Tử Hải vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.
Một loáng sau, hắn đã thấy một thiếu niên vô cùng to lớn. Thiếu niên kia có dung mạo thanh tú, khi cười lên trông bình dị và gần gũi vô cùng. Lúc này, hình chiếu của thiếu niên còn đang mỉm cười nhìn hắn.
Cười rất đáng yêu.
Công Tử Hải sửng sốt 0,01 giây, sau đó không nhịn được mà bật thốt lên thành tiếng: “Bá Tống Huyền Thánh!”
Mặc dù người kia đang ở trong dáng vẻ của thiếu niên mười hai tuổi, nhưng Công Tử Hải vừa nhìn một cái đã nhận ra thân phận của hắn ngay.
Ngàn năm đệ nhất thánh, còn chiếm được hai thánh hào Cổ Thánh và Huyền Ma, là sự tồn tại đáng sợ được lên tivi nhiều nhất từ trước đến giờ.
Cho dù tâm chí của Công Tử Hải có kiên định đến đâu, cho dù tâm tư của hắn thâm sâu đến nhường nào, nhưng vào thời khắc này, vào chính lúc này đây, khi nhìn thấy Tống Thư Hàng phiên bản trẻ con ở chốn này thì hắn vẫn không thể khống chế được tâm tình của chính mình mà kêu to lên thành tiếng.
Ở bước cuối cùng của truyền thừa Ma Đế lại nhìn thấy Bá Tống Huyền Thánh Tống Thư Hàng, chuyện này còn đáng kinh ngạc hơn cả việc hắn thấy Bá Tống Huyền Thánh lên tivi của chư thiên vạn giới ba lần liên tiếp.
“Tại sao? Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây chứ?” Con ngươi của Công Tử Hải bất giác trợn tròn.
Hắn không muốn nhìn thấy người ta, nhưng người ta lại cứ cố tình xuất hiện trước mặt hắn bằng đủ các hình thức khác nhau.
Cảm giác tuyệt vọng không thể miêu tả bằng lời dâng lên trong lòng Công Tử Hải, biến thành ám ảnh tâm lý khổng lồ khiến cho hắn không sao thở nổi.
[Nhưng tại sao Bá Tống Huyền Thánh lại xuất hiện ở bước cuối cùng của truyền thừa Ma Đế cơ chứ?]
Một lát sau, Công Tử Hải ép mình phải tỉnh táo lại.
Dù Tống Thư Hàng là ngàn năm đệ nhất thánh, đồng thời còn hiển thánh trước chư thiên vạn giới ba lần, nhưng hắn cũng chỉ là Huyền Thánh mà thôi, sao lạ xuất hiện ở truyền thừa của Ma Đế được?
Đây chính là truyền thừa của Ma Đế, là truyền thừa của Ma Đế mạnh nhất chư thiên vạn giới, Tống Thư Hàng dựa vào cái gì mà xuất hiện ở đây?
“Chẳng lẽ đây chính là khảo nghiệm của ta? Đây là bài giám định của truyền thừa của Ma Đế cho ta sao?” Đột nhiên, suy nghĩ ấy hiện lên trong đầu Công Tử Hải.
Ma Đế tuyệt đối không để truyền thừa của mình lại cho một kẻ bỏ đi. Cho nên trong truyền thừa của Ma Đế chắc cắn có đủ loại thí luyện ở các phương diện khác nhau.
Ma tông am hiểu nhất là đùa bỡn lòng người. Thân là một trong các vị Ma Đế cường đại nhất từ vạn cổ đến nay, thủ đoạn chơi đùa lòng người của Hà Chỉ Ma Đế chắc chắn sẽ nằm ngoài tưởng tượng của hắn.
Với tu vi của Hà Chỉ Ma Đế, ngài muốn chiếu nỗi sợ hãi lớn nhất của hắn ra quả là chuyện dễ như ăn cháo.
[Nói cách khác, Bá Tống Huyền Thánh đang xuất hiện lơ lửng trên đầu ta hẳn là một phần trong thí luyện lòng người mà thôi, nói không chừng còn khảo nghiệm cả trí tuệ nữa.] Công Tử Hải thầm nghĩ.
“Đúng lúc lắm, ta có thể nhân cơ hội này để đột phá ma chướng trong lòng!” Công Tử Hải ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của Bá Tống Huyền Thánh mười hai tuổi.
Bá Tống Huyền Thánh là chướng ngại lớn nhất trên con đường tu hành của hắn, là kẻ địch mạnh mà hiện tại hắn không thể nào chống lại được, thậm chí còn trở thành tâm chướng trong lòng hắn.
Nhưng hắn sẽ không bị sự đáng sợ của Bá Tống Huyền Thánh bao phủ mãi mãi.
Cuối cùng sẽ có một ngày hắn trở thành Ma Đế một phương, dùng ma thần trụ định ra quốc gia của chính mình.
“Ta không sợ ngươi!” Công Tử Hải vỗ nhẹ quần áo trên người, ánh mắt tĩnh lặng ung dung, kiên định nói: “Ta sẽ không sợ ngươi nữa đâu!”
Hình chiếu Bá Tống Huyền Thánh mười hai tuổi trên bầu trời tỏ vẻ nghi hoặc, mặt mũi ngu ra.
Nét mặt của hắn quá bộc trực, quá dễ đoán.
“Ngươi không thể khiến ta thần phục, rồi sẽ đến một ngày ta vượt qua ngươi!” Công Tử Hải hạ lời thề son sắt. Theo lời thề của hắn, khí thế trên người hắn cũng liên tục tăng lên. Ám ảnh tâm lý do Bá Tống Huyền Thánh ba lần hiển thánh mang lại trong lòng hắn bị loại trừ hoàn toàn.
Thiếu niên Bá Tống chớp mắt: “Lắm độc thoại nội tâm quá, nhiều lời vô ích. Đã gặp mặt thì ta phải tặng cho ngươi một ít lễ vật chứ nhỉ.”
Dứt lời, hai mắt của thiếu niên Bá Tống sáng ngời lên.
Mắt trái của hắn tỏa ra ánh sáng kì lạ, trong vầng hào quang ẩn chứa sinh cơ khổng lồ cùng với đại ái và lòng thương lớn lao vô hạn, trong mơ hồ, dường như có lời khuyên bảo của Thánh Nhân Nho Gia vang vọng.
[Ánh nhìn mang thai?] Công Tử Hải giật nảy trong lòng.
Khi thấy con mắt của thiếu niên Bá Tống sáng lên thì Công Tử Hải đã lăn mình né tránh. Sau một lần nếm trải ánh nhìn mang thai, hắn đã phân tích ra một vài số liệu của chiêu này.
Một khi chiêu này phóng ra thì gần như không có cách nào né tránh, trong nháy mắt khi nó phóng ra, đối phương đã trúng chiêu. Chỉ có cách dự đoán và tránh né trước khi nó phát ra mà thôi.
Công Tử Hải di chuyển, lăn mình, rất chi là ngầu…
Nhưng cũng uổng công.
Ánh quang bắn ra từ mắt của thiếu niên Bá Tống có kích thước khổng lồ như một cây cột diệt thế. Công Tử Hải né mãi nửa ngày trời mà vẫn không chạy thoát khỏi phạm vi bao phủ của luồng sáng đó.
Bi kịch đắng chát phủ xuống…
Người dùng Công Tử Hải được nếm thử trải nghiệm mười giây mang thai + một tiếng sinh nở.
Phần bụng của Công Tử Hải phình lên trong nháy mắt. Rõ ràng hắn đang ở trong trạng thái tinh thần thể, chỉ có tinh thần tiến vào thế giới truyền thừa, thế mà vẫn trúng ánh nhìn mang thai?
Ánh nhìn mang thai không chỉ có tác dụng trên nhục thân ư?
“A á á á ~” Công Tử Hải rên rỉ liên hồi, tinh thần thể của hắn nghiến răng quỳ rạp trên mặt đất.
“Tống tiền bối, hình tượng này của ngươi ác độc quá.” Đúng lúc đó, Công Tử Hải nghe thấy một giọng nữ êm tai vang lên.
“Đồng ý kiến với Vũ Nhu Tử. Mỗi lần nhìn thấy Tống Thư Hàng sử dụng kĩ năng này, đặc biệt là khi sử dụng với sinh vật giống đực thì ta đều cảm thấy lòng rối như tơ vò, chẳng biết phải hình dung như thế nào nữa.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối nói.
“Tiền bối ơi, cụm từ ‘lòng rối như tơ vò’ không phải dùng theo cách đó đâu.” Vũ Nhu Tử nhắc nhở thiện chí.
Xích Tiêu Kiếm tiền bối: “Dù sao ý nó cũng như nhau.”
“Điều này chứng tỏ đạo tâm của hai người còn chưa đủ vững.” Giọng nói của Tống Thư Hàng vang lên: “Hình ảnh kẻ địch mang thai mà hai người nhìn thấy thực ra chỉ là hư ảo. Dù là mang thai hay đau đớn lăn lộn khi sinh nở cũng chỉ là hiệu quả pháp thuật mà thôi. Ngoài việc có hiệu quả là mang thai thì nó chẳng khác gì thuật trói buộc, thuật làm suy yếu hay thuật gây mù cả. Pháp thuật thì chỉ cần có hiệu quả tốt thôi, để ý đến vẻ ngoài của nó làm gì? Pháp thuật là không nhìn quá trình, chỉ xem kết quả.”
Tiếc rằng con mắt của Thánh Nhân Nho Gia còn đang ở chỗ Tạo Hóa Tiên Tử, Tống Thư Hàng dùng chính mắt mình để thi triển ánh nhìn mang thai nên hiệu quả giảm đi khá nhiều. Song bây giờ Công Tử Hải chỉ có cảnh giới ngũ phẩm, bị Tống Thư Hàng lục phẩm đè đầu, có lẽ uy lực tổng thể của ánh nhìn mang thai vẫn đủ cho hắn nếm mùi đau khổ.
“Nhưng ta cảm thấy nếu Thư Hàng ngươi cứ tiếp tục sử dụng pháp thuật này thì sẽ không tìm được đạo lữ đâu.” Xích Tiêu Kiếm tiền bối nhắc nhở.
Người tu luyện trong khắp chư thiên vạn giới đều đã từng bị ám ảnh từ ánh nhìn mang thai của Bá Tống Huyền Thánh.
Nếu Tống Thư Hàng cứ thường xuyên sử dụng ánh nhìn mang thai để tiếng xấu lan xa thì trong cả chư thiên vạn giới này còn ai dám làm đạo lữ của hắn nữa?
Tống Thư Hàng: “…”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối tiền bối, ngài đâm tim ta đau quá nhé!
“Chắc không đến nỗi thế đâu, ta cảm thấy ánh nhìn mang thai rất thú vị mà… À đấy, nói đến ánh nhìn mang thai mới nhớ, ta còn chưa được đích thân trải nghiệm nó đây. Bây giờ a cha đã xuất quan rồi, ta phải lập tức đi tìm a cha hoặc liên hệ với a cha mới được.” Vũ Nhu Tử nói: “Mới đầu ta định xem livestream Bá Nho Huyền Ma giảng pháp của Tống tiền bối cùng a cha ta nên lưu về mà chưa xem đâu. Không biết a cha ta đã xem chưa. A cha mà xem rồi thì hỏng hết kế hoạch của ta mất.”
Xích Tiêu Kiếm tiền bối: “…”
Vũ Nhu Tử, cô định xem Bá Nho giảng pháp cùng cha cô hả? Định hại cha cô hay sao?
Nó lập tức tưởng tượng ra hình ảnh khủng khiếp khi hai cha con Vũ Nhu Tử và Linh Điệp Huyền Thánh cùng xem livestream Bá Nho Huyền Ma Tống Thư Hàng giảng pháp, sau đó cùng nhau ôm cái bụng bầu…
Ngửa mặt nhìn giời, hình ảnh đó đáng sợ quá.
Nếu chuyện này thực sự xảy ra thì chắc chắn là Linh Điệp Huyền Thánh có chết cũng không cho con gái mình tiếp xúc với Tống Thư Hàng nữa. Bất cứ người cha nào cũng sẽ không cho con gái mình lân la lại gần một gã đàn ông mà chỉ cần nhìn thôi cũng khiến phụ nữ mang thai!
Trong không gian truyền thừa.
Công Tử Hải nằm rạp trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi cố nén đau đớn.
Cuộc nói chuyện của hình chiếu Bá Tống Huyền Thánh mười hai tuổi, giọng nữ êm tai và giọng đàn ông trầm thấp trên bầu trời lọt vào tai hắn.
Trong lòng hắn bắt đầu hoài nghi phỏng đoán trước đó của mình. Hết thảy những gì hắn chứng kiến và hiệu quả của ánh nhìn mang thai rất thật mà hắn đang phải chịu thực sự là khảo nghiệm của Ma Đế để lại ư?
Nếu đây là khảo nghiệm thì hắn phải vượt qua như thế nào?
Còn nếu đây không phải là khảo nghiệm… mà là Bá Tống Huyền Thánh dùng thủ đoạn nào đó xuất hiện trong truyền thừa của Ma Đế thật thì sao?
Công Tử Hải ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên Bá Tống, ướm hỏi: “Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Thiếu niên Bá Tống mỉm cười: “Là duyên phận đã dẫn dắt ta tới trước mặt ngươi. Có duyên là có thể muốn làm gì thì làm như vậy đó.”
Công Tử Hải: “…”
“Hình như vị trí của hắn hiện tại là không gian truyền thừa thì phải. Hà Chỉ Ma Đế để lại truyền thừa ở nhân gian à?” Xích Tiêu Kiếm tiền bối hỏi.
Thân là thần binh của Trường Sinh Giả, kinh nghiệm của nó vẫn vô cùng phong phú.
“Thì ra là vậy. Thế thì khéo thật.” Tống Thư Hàng nói.
Hắn cúi đầu nhìn Công Tử Hải rồi nói: “Không ngờ Công Tử Hải đạo hữu lại có đại khí vận, có được truyền thừa của Ma Đế.”
Công Tử Hải cưỡng ép mình phải giữ bình tĩnh: “Tại sao ngươi lại xuất hiện trong truyền thừa của ta?” Đồng thời, hắn bắt đầu thử cố gắng thoát khỏi không gian truyền thừa này.
“Ừm, Hà Chỉ Ma Đế đúng là cường đại đến mức đáng sợ.” Tống Thư Hàng bình tĩnh nói: “Hôm đó nhờ có thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ta mới có thể đánh hắn nổ tan xác.”
Công Tử Hải: “…”
Lời của thiếu niên Bá Tống linh tinh lộn xộn, song lượng tin tức lại rất lớn.
Công Tử Hải không tin hoàn toàn, nhưng không phải là không hề không tin.
Cùng lúc đó, ma văn trên mu bàn tay Công Tử Hải sáng lên.
Sau đó, thân hình hắn cưỡng chế thoát ra khỏi không gian truyền thừa.
Châu Phi.
Trong động phủ tạm thời của Công Tử Hải.
Nhục thân Công Tử Hải mở to mắt, há miệng thở dốc, đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người.
Sau đó hắn lập tức nhìn xuống bụng mình… May quá, không phình ra.
[Rốt cuộc hình chiếu mà mình nhìn thấy trong không gian truyền thừa là thí luyện của Ma Đế hay thực sự là Bá Tống?] Công Tử Hải nhìn ma văn trên mu bàn tay mình mà rơi vào trầm tư.

Trong không gian truyền thừa.
Giọng nói của Vũ Nhu Tử vang lên: “Tống tiền bối ơi, Công Tử Hải chạy mất rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận