Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 363: Hừ! Ta muốn đi qua cửa nhà ba lần mà không vào!

Chương 363: Hừ! Ta muốn đi qua cửa nhà ba lần mà không vào!
“Đừng để đến trận chiến Đoạn Tiên đài mà không người dự thi nào của thế gia họ Sở dám xuất hiện, thiên hạ người ta cười cho đấy.”
Chưởng môn Hư Kiếm phái nói đầy thâm ý.
Tộc lão của thế gia họ Sở hừ lạnh một tiếng, âm thầm siết chặt nắm tay.
“Mà nói chứ… thế gia họ Sở các ngươi dám thách đấu Đoạn Tiên đài với bọn ta là dựa vào tiểu cô nương thiên tài nhà các ngươi sao?”
Chưởng môn Hư Kiếm phái lại cười khằng khặc:
“Các người nghĩ chỉ dựa vào con nhóc ranh kia mà có phần thắng hay sao? Chẳng lẽ các ngươi còn con bài nào chưa lật ngoài con bé đó? Hay là các người chỉ ký thác hy vọng vào may mắn mà thôi?”
Tộc lão thế gia họ Sở hừ lạnh thêm một tiếng mà chẳng nói chẳng rằng. Xưa nay thế gia họ Sở đấu với Hư Kiếm phái đều là thắng thì ít mà thua thì nhiều, thế nhưng cho dù có thua thì thế gia họ Sở cũng không để cho Hư Kiếm phái được dễ chịu.
Sau khi hai người ký tên xong, một vị kim đan Linh Hoàng của Trường Sinh Kiếm Tông thu lại bản điều khoản rồi ho nhẹ một tiếng:
“Như vậy, ba ngày sau, trên Đoạn Tiên đài, Hư Kiếm phái và thế gia họ Sở sẽ quyết ân oán!”

Trên đảo nhỏ ở biển Đông.
Toàn bộ vật dụng trong lều đều được Tống Thư Hàng thu hết vào túi con thỏ của mình. Còn vì sao cái túi được làm từ nhất thốn chỉ xà mà lại gọi là túi con thỏ ấy à? Câu hỏi này đã vang lên trong lòng Tống Thư Hàng không biết bao nhiêu lần mà không có lời đáp rồi.
Tiếp đó, Đậu Đậu biến hóa thành hình thái yêu khuyển cao 5m cõng Sở Sở cô nương trên lưng, tiểu hòa thượng cũng leo lên người nó.
Sở Sở yếu ớt hỏi:
“Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Tống Thư Hàng nhìn Sở Sở, nở một nụ cười ôn hòa rồi đáp:
“Chúng ta về thế gia họ Sở.”
Vì đã nằm mộng trải qua cả cuộc đời của Sở Sở, cho nên bây giờ Tống Thư Hàng nhìn thấy Sở Sở thì trong lòng lại dấy lên nỗi thân thiết khó nói thành lời. Bây giờ hắn đã nắm rõ cả tính cách, cuộc sống, đam mê và cả bạn bè thân thuộc của cô chẳng khác nào lòng bàn tay mình vậy.
Nếu Sở Sở cô nương mà biết điều này thì chắc sẽ bị dọa ngất mất thôi.
“Về thế gia họ Sở ư?”
Sở Sở vui vẻ hẳn lên.
Tống Thư Hàng lại bổ sung một câu:
“Còn chuyện này nữa, ba ngày sau sẽ là trận chiến Đoạn Tiên đài giữa thế gia họ Sở và Hư Kiếm phái.”
Sở Sở nặng nề hít một hơi… ba ngày sau trận chiến Đoạn Tiên đài đã diễn ra rồi, thời gian thật là gấp quá. Nếu trận chiến này hoãn đến một tháng sau thì tốt biết bao. Ba ngày nữa thì cô chắc chắn chỉ có thể làm người xem được rồi.


Lúc này, Bạch Tôn Giả đi từ phía trước tới, đứng ở xa xa vẫy tay với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng ngơ ngác chạy tới.
“Thư Hàng, cho ta mượn di động của ngươi một chút.”
Bạch Tôn Giả cười nói với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng không hiểu gì nhưng vẫn lấy điện thoại ra đưa cho Bạch Tôn Giả. Điện thoại mình trên đảo này làm gì có tín hiệu đâu, Bạch tiền bối cần làm gì nhỉ?
Bạch Tôn Giả cầm điện thoại của Tống Thư Hàng rồi nhẹ nhàng vung tay lên một cái, chiếc điện thoại liền biến mất luôn. Chắc là nó đã bị Bạch Tôn Giả thu vào trong trang bị không gian của ngài rồi?
“Để điện thoại ở chỗ ta đi, ta cải tạo nó một chút giúp ngươi, để cho nó có thể bắt được tín hiệu ở mọi nơi trên thế giới.”
Bạch Tôn Giả nghiêm túc nói.
Tống Thư Hàng gật đầu:
“Làm phiền Bạch tiền bối rồi.”
“Đừng khách khí. Giờ thì chúng ta xuất phát thôi!”
Bạch Tôn Giả rút Lưu Tinh kiếm ra, tay bắt kiếm quyết. Lưu Tinh kiếm bay lơ lửng giữa không trung, kiếm quang từ thân kiếm ngày một tỏa rộng.
Kiếm quang tỏa rộng mãi, đến tận khi có thể dung nạp cả Đậu Đậu biến lớn, Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả.
Đoàn người đạp lên độn quang, Bạch Tôn Giả bắt kiếm quyết rồi nói:
“Ta đã thiết lập mục tiêu của độn kiếm đến thế gia họ Sở, chúng ta sẽ lên đường bằng tốc độ nhanh nhất!”
Tốc độ nhanh nhất?
Tống Thư Hàng lập tức nhớ tới ngày 16 tháng 7, Đồng Quái Tiên Sư “biu~” một tiếng bay đi. Cùng ngày hôm đó còn có Tô Thị A Thất tiền bối cũng “biu~” một tiếng bay tuốt.
Tốc độ “biu~” của hai vị tiền bối nhanh đến mức nhìn mắt thường không thấy, hắn chỉ đứng nhìn thôi mà chân cẳng đã nhũn như con chi chi. Mà hắn dám cam đoan đó còn chưa phải là “tốc độ nhanh nhất” của Bạch Tôn Giả đâu.
Câu hỏi ở đây là: Bạch Tôn Giả toàn lực thi triển tốc độ sẽ nhanh tới mức nào nữa?
Không được, tuyệt đối không thể để cho Bạch Tôn Giả dùng “toàn lực” phi hành được!
“Tiền bối chờ đã!”
Tống Thư Hàng đề nghị một cách quyết đoán:
“Từ giờ đến trận chiến Đoạn Tiên đài còn ba ngày, chúng ta không cần vội vã. Bạch tiền bối cứ dùng tốc độ phi hành bình thường để đưa chúng ta đi là được rồi. Dọc đường mình còn có thể ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp của Hoa Hạ thần châu mà ~”
Đậu Đậu lập tức theo hùa quyết liệt:
“Đúng đó đúng đó, Tống Thư Hàng nói đúng lắm á!”
“Tiểu hòa thượng cũng cảm thấy Tống Thư Hàng sư huynh nói có lý lắm.”
Tiểu hòa thượng nghiêm túc hẳn lên. Nó ăn quả đắng phi kiếm tốc độ cao mấy lần nên nhạy cảm với “tốc độ nhanh nhất” lắm.
Bạch Tôn Giả nhìn Tống Thư Hàng, Đậu Đậu và tiểu hòa thượng mà chẳng hiểu đám này bị làm sao, thế nhưng nếu cả đám tụi nó đã gắng sức đề nghị bay chậm thì cứ bay từ từ thôi vậy.
“Được rồi, nếu bay từ từ thì ta không cần thiết lập vị trí là thế gia họ Sở nữa, chúng ta cứ phi hành với tốc độ bình thường thôi.”
Bạch Tôn Giả nói. Cơ mà bay chậm thì nhàm chán lắm.
“Vâng!”
Tống Thư Hàng giơ ngón cái:
“Nhìn ngắm giang sơn gấm vóc từ trên cao, ôi, hình ảnh ấy mới tốt đẹp làm sao ~”
Bạch Tôn Giả cười khẽ một tiếng rồi bắt kiếm quyết, Lưu Tinh kiếm chở theo mọi người phóng vút lên cao.
Tôn Giả cố gắng hạn chế tốc độ phi hành của mình ở mức 100km/h. Hơn nữa để mọi người có thể ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp của Tổ quốc, ngài còn khống chế độ cao của phi kiếm tương đối thấp, giúp thị lực của tu sĩ có thể nhìn thấy cảnh quan bên dưới.
Phi kiếm chở mọi người bay bay trên không trung biển Đông mênh mông.
Dưới chân họ là biển khơi bát ngát vô bờ, lúc mới nhìn thì còn thấy đẹp, chứ nhìn lâu là hơi chán.
Cho nên Bạch Tôn Giả bay được một lúc thì hai mắt bắt đầu lơ mơ…


Bay cao bay xa ~ Không biết qua bao lâu, cuối cùng bọn họ đã bay tới đại lục Hoa Hạ, bên dưới có tấm biển lớn ghi “Nhân dân Động Đỉnh hoan nghênh bạn!”
Cả đoàn người Tống Thư Hàng kích động hẳn lên, rốt cuộc cũng bay hết biển cả rồi!
Bay cao bay xa ~ Nhân dân Văn Châu hoan nghênh bạn!
Ô ~ Đến bầu trời quê hương của Tống Thư Hàng rồi.
Bay cao bay xa ~ Nhân dân Lê Thủy hoan nghênh bạn ~
Sau Lê Thủy là nhân dân Long Vịnh hoan nghênh bạn ~
Tiếp nữa, đến nhân dân Hoàng Sơn hoan nghênh bạn ~
Ủa? Đến Hoàng Sơn rồi à? Đây chính là nhà của Hoàng Sơn Chân Quân đúng không?
“Ơ, chưa tới nữa hả?”
Tống Thư Hàng hỏi dò, bay lâu quá làm cho hắn cũng chán luôn rồi.
Tống Thư Hàng cũng không biết vị trí của thế gia họ Sở cụ thể là ở đâu. Tuy hắn đã trải qua mộng cảnh cả đời của Sở Sở, thế nhưng những đoạn chi tiết đều bị skip, chỉ giữ sơ lược vài nét mà thôi. Cho nên khi tỉnh mộng rồi, hắn vẫn chẳng rõ thế gia họ Sở nằm ở đâu trên đất Trung Hoa nữa.
Sở Sở nằm ở trên người Đậu Đậu nên không nhìn thấy bên dưới, đành hỏi:
“Đã tới đâu rồi?”
“Đến quê nhà Hoàng Sơn của ta rồi.”
Đậu Đậu lên tiếng:
“Bây giờ ta chỉ cần nhảy xuống là nhìn thấy Hoàng Sơn ngu ngốc ngay, cơ mà ta không nhảy đâu. Ta phải đi qua cửa nhà ba lần mà không vào, để cho Hoàng Sơn ngu ngốc kia nhìn thấy quyết tâm của ta! Đáng đời hắn, dám bỏ rơi ta lâu như thế!”
Tống Thư Hàng gượng cười.
Sở Sở gật đầu nói:
“Đến Hoàng Sơn à? Thế thì sắp tới nơi rồi.”
Tống Thư Hàng nghe vậy bèn cố gắng chống đỡ tinh thần. Tàu xe đường dài bao giờ cũng làm cho người ta mệt mỏi, phi kiếm thì cũng thế thôi. Có điều may mà cuối cùng cũng sắp đến rồi!
Sau đó, phi kiếm tiếp tục bay, bay nữa, bay mãi ~ Lần này bay rõ là lâu.
Nhân dân Hòa Phì hoan nghênh bạn ~
Ớ? Sao lâu vậy vẫn còn chưa đến nữa?
Lại qua một hồi lâu sau, tốc độ phi kiếm dường như nhanh hơn một chút.
Nhân dân Từ Xương hoan nghênh bạn ~
Tống Thư Hàng ngờ ngợ hỏi:
“Ủa này, đến Từ Xương rồi, vẫn chưa tới à?”
“Đến Từ Xương? Thế thì sắp tới thật rồi đấy.”
Sở Sở gật đầu đáp.
Tống Thư Hàng: “…”
Sở Sở cô nương, Từ Xương cách Hoàng Sơn cả nửa cái giang sơn Hoa Hạ rồi đấy, đây chính là “sắp đến” mà cô nói đó à? Khái niệm khoảng cách trong mắt tu sĩ sao mà khác xa người bình thường quá vậy?
Thế là Tống Thư Hàng quyết đoán im luôn, không thèm hỏi Sở Sở cô nương còn cách “thế gia họ Sở” bao nhiêu đường bay nữa.
Phi kiếm vẫn bay, bay nữa, bay mãi ~
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, Tống Thư Hàng ngủ gật ngủ gù.
Đến khi hắn tỉnh dậy thì thấy kiến trúc xây dựng bên dưới mang đậm phong cách nước ngoài, chẳng giống nhà cửa Hoa Hạ gì hết.
Hơn nữa người dưới ấy cũng toàn là người nước ngoài thôi.
Từ từ, chờ đã, cái tòa nhà kia đặc trưng quá!
Bây giờ thì Tống Thư Hàng đã hiểu vì sao mình thấy cảnh quan có mùi vị nước bạn rồi, bởi vì đám người bọn họ đã đến… nhân dân Moscow hoan nghênh bạn ~
“…”
Tống Thư Hàng chớp chớp mắt. Tuy rằng trong trí nhớ không hề có thông tin gì về vị trí cụ thể của thế gia họ Sở, thế nhưng hắn có thể khẳng định là nó ở Hoa Hạ, không sai đi đâu được!
Thế là Tống Thư Hàng vội vàng bắc mỏ gọi toáng lên với Bạch tiền bối ở đằng trước phi kiếm:
“Bạch tiền bối ơi, có phải mình bay lố rồi không?”
Phía trước phi kiếm, Bạch Tôn Giả chắp tay sau lưng, tiên tư bất phàm:
“zzzzzzz”
Bạch tiền bối… ngủ rồi?
Bỏ cha rồi! Tài xế ngủ mất tiêu rồi!
“Bạch tiền bối, Bạch tiền bối ơi, mau tỉnh dậy đi!”
Tống Thư Hàng gào ầm lên.
Thế nhưng Bạch tiền bối chẳng phản ứng gì cả… Trong tình huống bình thường, với tu vi của Bạch Tôn Giả thì chỉ cần gọi tên hắn một tiếng là đủ khiến hắn tỉnh dậy rồi.
Nhưng lần này chỉ có Đậu Đậu, tiểu hòa thượng và Sở Sở cô nương lơ mở như vừa ngủ dậy rồi xấu hổ dòm nhau.
Còn Bạch Tôn Giả ở phía trước thì vẫn… zzzzzzz
Tống Thư Hàng giật giật khóe miệng… có lẽ nào…
Hắn run rẩy lấy một chiếc tiêu trúc nhỏ xanh biếc, sau đó ra sức thổi lên thật to.
“Tút tút… xin chào, đây là nơi bế quan của A Bạch. Thời gian bế quan kết thúc còn 2 ngày 15h 9p. Xin hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
Trong cây tiêu xanh biếc truyền ra tiếng nói ôn hòa ấm áp của Bạch Tôn Giả.
Bạch Tôn Giả… bế quan.
“Bạch tiền bối!”
Tống Thư Hàng khóc ròng... trước khi bế quan, ít nhất ngài cũng phải thiết lập tọa độ cho Lưu Tinh kiếm bay đến thế gia họ Sở đã chứ!
“Bây giờ làm sao? Bạch tiền bối bế quan rồi.”
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn Đậu Đậu.
“Không có cách nào đâu, mình rời khỏi phi kiếm đi tìm thế gia họ Sở trước thôi. Dù sao thì Bạch tiền bối cũng biết vị trí của thế gia họ Sở, bao giờ hắn bế quan xong thì hắn khắc biết đường bay đến.”
Đậu Đậu nói.
Nói đoạn, nó thả người nhảy cái vèo xuống khỏi phi kiếm…
Bạn cần đăng nhập để bình luận