Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 214: Quán quân thích đua phi kiếm của cuộc thi ngự kiếm!

Chương 214: Quán quân thích đua phi kiếm của cuộc thi ngự kiếm!
Máy bay và phi kiếm có sự khác biệt.
Phi kiếm gọn gàng và mau lẹ hơn nhiều, chỉ cần chuẩn bị một cây phi kiếm, rồi bắt bí quyết ngự kiếm để phi kiếm hóa thành độn quang, sau đó, đặt chân lên là muốn bay thế nào cũng được.
Bay ngang, bay dọc, bay lộn ngược, bay lùi đều được. Hơn nữa, dù ngoài trời có mưa gió, sấm sét rồi tuyết rơi thế nào thì cũng chẳng khiến việc phi kiếm gặp phải ảnh hưởng gì.
Nhưng máy bay thì khác...
Máy bay chịu ảnh hưởng từ rất nhiều những nhân tố bên ngoài, bên cạnh đó, những quy tắc của con người cũng giới hạn sự tự do của bay lượn.
Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối ngồi trong phòng học, nghe giáo viên giảng về những tri thức căn bản của việc lái máy bay.
Ví dụ như dữ liệu cất cánh và hạ cánh, trọng lượng và cân bằng, nhận biết thời tiết và phân tích, rồi còn cả luật hàng không, phân tích không vực ở khu huấn luyện và sân bay, rồi các loại đèn chỉ thị ở sân bay,...
Rồi vân vân, có rất nhiều tri thức căn bản cần phải học.
Nội dung kiến thức mà người thường phải học dàn trải trong mấy ngày, được các giáo viên nén lại, dạy cho Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối với tốc độ nhanh nhất.
Hơn một tiếng sau.
Giáo viên dạy xong, uống một ngụm nước rồi bảo:
“Những kiến thức lý thuyết đại khái là thế.”
Thú thực, chỉ trong hơn một giờ mà dạy từng ấy nội dung, đến chính anh ta cũng thấy choáng váng. Anh ta không cho rằng Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối có thể nắm được những lý thuyết ấy.
Thôi... dù sao cũng chỉ là dạy cho có, hai vị này đã nhận được bằng lái máy bay rồi cơ mà.
“Ừm, nghe có vẻ rất đơn giản, nhưng lắm quy tắc ràng buộc quá.”
Bạch tiền bối gấp mấy cuốn sách lý thuyết lại, gật đầu bảo.
“Ràng buộc là điều cần phải làm, trên bầu trời có nhiều máy bay như thế, nếu không quản lý rạch ròi thì rất dễ xảy ra sự có. Mà khi có sự cố thì ăn chắc cửu tử nhất sinh. Nhưng lý thuyết đúng là đơn giản, mấy thứ như điều luật phi hành cứ nhớ kỹ là được.”
Tống Thư Hàng cười đáp.
“Cũng phải.”
Bạch tiền bối gật đầu.
Giáo viên nghe Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối nói chuyện với nhau như vậy, lặng lẽ nhấp một ngụm nước trà, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh: mẹ nó chứ, hai thằng còn cố tỏ ra nguy hiểm!
Hơn một tiếng học lý thuyết này, đến người giảng như anh ta còn thấy choáng váng nữa là, hai kẻ này nghe hiểu được thì đúng là lạ!
...
...
Những thủ tục sau đó đều được giản lược hết sức có thể, dù sao thì Tống Thư Hàng với Bạch tiền bối qua đây đâu phải để thi bằng, mà là để học cách bay một vòng trên không. Vậy nên, hết thảy những thủ tục rườm rà đều được bỏ qua.
Dưới sự sắp xếp của Caselli, Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối sẽ được giáo viên dạy một đối một, ban đầu sẽ ở khoang mô phỏng để học một vài thao tác cơ bản của lái máy bay, nhận biết cách dùng của bản đồ bay và rađa.
Sau đó, Tống Thư Hàng và Bạch tiền bối sẽ cùng một vị huấn luyện viên “không sợ chết”, “dám liều chết vì được trọng thưởng” leo lên máy bay trực thằng.
Tống Thư Hàng sẽ bay trước, Bạch tiền bối ngồi sau quan sát, học tập.
Lúc cất cánh, Tống Thư Hàng căng thẳng vô cùng, máy bay đâu giống ô tô, lỡ có trục trặc gì là tiêu đời luôn ấy chứ!
Huấn luyện viên ngồi bên chỉ dạy, mới bắt đầu thì cũng khá dễ, chỉ cần không vượt qua cái giới hạn một nghìn mét thì những thao tác khác đều tùy ý —— thực ra, không chỉ có mình Tống Thư Hàng căng thẳng, mà đến cả huấn luyện viên cũng căng thẳng. Bởi anh ta biết, hai người này là hai tên nhà giàu thích đùa với lửa, mới học lái máy bay hôm nay mà đã muốn lái luôn rồi. Nếu không phải vì anh ta đang cần tiền thì ai mà muốn chơi mạo hiểm với hai kẻ này chứ?
Nhưng, khi máy bay cất cánh, huấn luyện viên có phần ngạc nhiên —— dù thoạt nhìn Tống Thư Hàng có vẻ vô cùng cứng ngắc, nom là biết đây là lần đầu hắn đụng tới máy bay trực thăng. Nhưng lúc thao tác, chẳng hề có chút sai lầm nào, dù có bối rối và lo sợ, nhưng mọi chuyện đều rất suôn sẻ.
Sau khi điều khiển máy bay, bay một vòng trên không, huấn luyện viên chẳng thể tìm được bất cứ thao tác sai nào của Tống Thư Hàng.
Chẳng lẽ cái cậu này từng học lái rồi, giờ qua đùa mình đó hả? Huấn luyện viên lặng lẽ liếc nhìn Tống Thư Hàng một cái... Giống như là tuyển thủ đua xe lại đi học bằng lái phổ thông ấy?
Cũng phải, dù giàu đến mấy, thích mạo hiểm đến mấy thì ai mà dám lôi mạng sống của mình ra đùa chứ.
Có lẽ cậu thanh niên Tống Thư Hàng này, và người đàn ông tên Tống Bạch kia đều từng lái loại máy bay khác rồi, lần này qua đây chỉ là muốn... học cách lái của nhiều loại máy bay khác nhau thôi ấy nhỉ?
Nghĩ đến thế, huấn luyện viên cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều. Nếu thế thực thì mình và lão Lưu đúng là vớ bở rồi còn gì?
Lão Lưu chính là một vị huấn luyện viên “dám liều chết vì được trọng thưởng” khác.
Sau khi lượn trên không thêm vòng nữa, huấn luyện viên ra chỉ lệnh cho Tống Thư Hàng hạ cánh.
Tống Thư Hàng điều khiển chiếc máy bay một cách vô cùng cẩn thận, rồi hạ cánh —— Dù máy bay trực thăng bất tiện hơn nhiều so với phi kiếm, nhưng lại khá hơn ở khoản đem đến cảm giác an toàn!
Tống Thư Hàng nhận ra mình rất thích cảm giác này... Tuyệt chết mất!
Sau khi máy bay trực thăng hạ cánh vững vàng, huấn luyện viên nhảy xuống, chạy chậm tới bên một vị huấn luyện viên “không sợ chết” khác:
“Lão Lưu, bên tôi lái xong rồi. Lát tôi dẫn một học sinh khác lái thêm lần nữa. Hai học sinh này cho qua chỗ ông để thử loại máy bay công vụ, chuẩn bị tinh thần xong chưa?”
Trong lúc nói chuyện, anh ta lặng lẽ đi tới bên lão Lưu:
“Lão Lưu, tôi bảo này, khéo hai học sinh này từng lái những loại máy bay khác rồi, không phải gà thật đâu, lúc thao tác thuần thục lắm. Lần này tôi với ông vỡ bẫm rồi!”
“Ờ ờ...”
Lão Lưu chỉ đáp lại hai tiếng đầy gượng gạo, như thể tâm trí đã đi về phương xa.
“Lão Lưu, ông sao thế?”
Huấn luyện viên dạy lái máy bay trực thăng hỏi.
“À? Tiểu Lý à, không sao, tôi không sao.”
Lão Lưu trở về trạng thái tỉnh táo, nói với điệu khổ sở.
Ban nãy, ông một mình dạy Bạch Tôn Giả trong khoang mô phỏng, đứng một mình cạnh Bạch Tôn Giả lâu quá, nên bị ảnh hưởng, thế cho nên đang tự thấy nghi ngờ nhân sinh quan của bản thân.
“Lão Lưu, đừng ngơ ra đó nữa, nguy hiểm lắm! Tôi dẫn một học sinh khác đi đây, ông phải điều chỉnh trạng thái lại đi.”
Tiểu Lý khuyên lão Lưu vài câu rồi quay đầu, chuẩn bị dẫn Bạch tiền bối bay một vòng trên không.
...
...
Sau đó, khi huấn luyện viên Tiểu Lý trở lại bên chiếc máy bay trực thăng, anh ta bỗng nhiên thấy cậu học sinh tên Tống Thư Hàng đang mặc bộ đồ phi hành gia cồng kềnh lên người!
Mẹ nó chứ, sao thế này?
Tôi dạy lái máy bay trực thăng, chứ có phải lái tàu con thoi đâu, làm quái gì mà lái vào vũ trụ được, cậu mặc đồ phi hành gia là có ý gì?
Hơn nữa, trời nóng thế này... Cái cậu thanh niên này ẩm IC à? Hay là ẩm IC? Hay là ẩm IC?
Tống Thư Hàng cảm nhận được ánh nhìn của huấn luyện viên bèn cười gượng:
“Ừm, ha ha ha, huấn luyện viên đừng để ý đến tôi. Tôi chỉ định trải nghiệm cảm giác mặc đồ phi hành gia thôi, muốn nhịn cũng không nhịn nổi, mọi người đừng để ý tới tôi là được.”
Tuy nhiên, khi huấn luyện viên Tiểu Lý nhìn cái bộ đồ ấy của Tống Thư Hàng, anh ta cứ thấy bồn chồn bất an.
Phía đằng kia, Bạch tiền bối nhìn chằm chằm bộ đồ phi hành gia của Tống Thư Hàng với vẻ ngạc nhiên, mặt lộ rõ ý nghĩ “ta cũng muốn mặc thử”.
“Máy bay kiểm tra xong rồi, không có vấn đề gì, có thể bay.”
Bấy giờ, nhân viên kiểm tra máy bay trước khi cất cánh hô lên.
Bạch tiền bối vội vàng chui vào trong.
Dù Tống Thư Hàng mặc bộ đồ khá cồng kềnh, nhưng vẫn nhanh chóng chui vào ghế sau của máy bay được. Cái khổ người hiện tại của hắn đã choáng hết vị trí này.
“Ha ha ha.”
Tống Thư Hàng cười ngượng ngùng, may mà có phong hồn băng châu, không thì nóng chết mất.
“...”
Huấn luyện viên Tiểu Lý lại nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng hồi lâu, sau khi lên máy bay, nỗi bất an trong lòng anh ta lại dậy lên.
“Cất cánh đi, bay như Tống Thư Hàng ban nãy ấy, lưu ý là không được bay lên trên một ngàn mét.”
“Được.”
Bạch tiền bối nói.
So với Tống Thư Hàng, tay nghề của Bạch tiền bối còn ổn định hơn nhiều —— dù chưa từng lái máy bay, nhưng Bạch tiền bối đã tung hoành trên trời bao năm này, cho nên hắn vô cùng quen thuộc với nơi này.
Do đó, khi Bạch tiền bối lái, hắn chẳng giống như kẻ mới lái lần đầu, mà lại như những tay lái già dặn từng lái máy bay chừng mấy chục năm.
Huấn luyện viên Tiểu Lý liếc nhìn Bạch tiền bối một cái, an tâm hẳn —— ha ha ha, lần này đúng là vỡ bẫm rồi. Anh ta cược mười tệ, cái người tên Tống Bạch này trăm phần trăm là tay chuyên trong việc lái máy bay, chứ chẳng phải người mới!
Bên trung tâm ra giá cao để anh ta và lão Lý chiéu cố hai người mới này, còn mua cho họ một món bảo kiểm kếch xù. Vốn tưởng phải liều cả mạng sống để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không ngờ, còn nhẹ nhàng hơn việc chỉ dạy những học viên bình thường gấp trăm lần.
Nếu nhiệm vụ kiểu này mà cũng được xếp vào mức nguy hiểm, thì hãy khiến độ nguy hiểm nhiều hơn nữa đi, anh ta đồng ý trải nghiệm “nguy hiểm đến cực điểm”.
Ừm... Đương nhiên, cũng có một điều khiến huấn luyện viên Tiểu Lý cảm thấy không ổn, chính là cái đống to uỳnh đằng sau —— cậu chàng Tống Thư Hàng trong bộ đồ phi hành gia nọ.
Nghĩ thế nào cũng thấy có vấn đề.
Tại sao cái cậu Tống Thư Hàng này phải mặc đồ phi hành gia chứ?
Dù thế giới của tu sĩ ẩn giấu với thế giới thực, nhưng giữa những tu sĩ với nhau, không hề có sự ngăn cách, họ vẫn thường xuyên giao lưu, trao đổi.
Người thường có thế vận hội Olympic, rồi thì lại á vận hội gì gì đó, đủ các trận thi đấu thể dục thể thao. Giới tu sĩ cũng có những hạng mục thi đấu của mình.
Ví dụ như cuộc thi ngự kiếm phi hành được tổ chức mười năm một lần tại một địa điểm bất kỳ nào đó. Nó vô cùng nổi tiếng trong giới tu sĩ.
Thi đấu phi kiếm, đúng như cái tên của mình, cuộc thi này là sự so tài giữa tốc độ và kỹ xảo! Trên đường đua sẽ có những cạm bẫy, chướng ngại vật rồi trận pháp ngáng đường, ai tới đích nhanh nhất sẽ là người thắng.
Dựa theo cấp bậc tu sĩ, mà cuộc thi này được chia làm ba cấp —— Tứ phẩm có “cuộc thi ngự kiếm”, ngũ phẩm có “cuộc thi phi kiếm”, lục phẩm có “cuộc thi độn kiếm”.
Còn những tu sĩ thuộc hàng Linh Tôn thất phẩm trở lên... Ấy đều là những bậc đại năng của cả một phương, số lượng thưa thớt, hơn nữa, mỗi lần bế quan đều ngồi tận mấy năm năm, nên chẳng thể tham gia cuộc thi này được.
“Cuồng Phong Kiếm” Dương Vũ Tường của Lạc Nguyệt Kiếm Phái cũng có chút danh tiếng trong giới tu sĩ.
Hắn đã giành ngôi vô địch trong suốt ba lần liền của cuộc thi ngự kiếm bậc tứ phẩm. Riêng về việc so bì tốc độ thì tốc độ của hắn thậm chí còn vượt xa những Linh Hoàng ngũ phẩm bình thường!
Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường đã liên tục giành quán quân của ba mùa thi ngự kiếm, mục tiêu của hắn là trước khi thăng lên Linh Hoàng ngũ phẩm, sẽ giật thêm một lần quán quân nữa, để có được thành tựu hoành tráng “bốn lần liên tiếp làm quán quân”!
Vì cái mục tiêu ấy mà hiện tại, hắn đang khổ luyện phi kiếm độn pháp.
Ba ngày trước, Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường từ phía Đông Hoa Hạ bay liền tù tì tới phía Tây Hoa Hạ, sau đó lại bay ngược lại theo đường cũ. Trên đường đi, hắn không ngừng tìm những sân bay, hoặc căn cứ không quân.
Lý do vì sao hắn tìm mấy địa điểm ấy thì là bởi Cuồng Phương Kiếm Dương Vũ Tường có một sở thích lớn là —— đua phi kiếm.
Hơn nữa, hắn thích đua với đủ các loại hình máy bay.
Lần nào cũng thế, hắn sẽ bay cùng máy bay, rồi dồn lực để vượt mặt nó. Cái cảm giác thỏa mãn khi ấy là điều khiến hắn thích thú nhất.
Dù sao thì phàm nhân cũng không nhìn thấy hắn, nên hắn đua vui lắm.
Hôm nay, hắn lại tìm được một trung tâm bay.
“Trung tâm huấn lueyẹn hàng không dân dụng Giang Thủy? Ồ, ra không phải căn cứ không quân à? Nếu là bọn học sinh thì lái châm lắm... Mà thôi, muỗi cũng là thịt, đoạn ban nãy đến một cái máy bay cũng không thấy đó chứ.”
Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường thở dài.
Hắn đứng trên phi trường đợi hồi lâu, cuối cùng... cũng có một chiếc trực thăng từ từ bay lên.
“Cuối cùng cũng đến rồi hả?”
Cuồng Phong Kiếm Dương Vũ Tường cười ha ha, tiếc rằng chỉ là loại máy bay trực thăng tư nhân loại nhỏ, tốc độ chẳng được là bao, chỉ có thể tráng miệng cho đỡ thèm vậy.
Đợi đến khi máy bay đã lên không, hoàn thành bước tăng tốc ban đầu, Cuồng Phong Kiếm Dưỡng Vũ Liệu liền ngự kiếm, vèo một cái đã bay tới bên cạnh máy bay, rồi duy trì tốc độ để bay song song với nó.
Đây là thói quen của hắn, ban đầu sẽ bay song song với máy bay, rồi mới đồn sức để tăng tốc, vượt mặt nó một quãng xa, xa đến độ chẳng thấy được bóng dáng.
Cảm giác sung sướng khi ấy chẳng thể diễn tả thành lời.
“Hở?”
Tống Thư Hàng ngồi ở ghế sau, quay sang nhìn cửa sổ thì bỗng nhiên thấy một bóng người.
Bóng người trên không sao?
Ơ, đừng bảo là đụng phải tu sĩ ngự kiếm phi hành nhé?
Tống Thư Hàng đã mở nhãn khiếu, nên có thể thấy những điều người thường không thấy được —— ví dụ như quỷ hồn, yêu quái, hay tu sĩ ngự kiếm phi hành.
Nhưng những thứ đó rất hiếm gặp ở vùng đô thị, ngoại trừ Đậu Đậu, Tống Thư Hàng chưa từng thấy con yêu thú nào khác.
Tu sĩ ngự kiếm phi hành cũng rất ít gặp... Thường thì chúng tu sĩ hay bay rất cao, mắt thường không thể thấy được.
Hôm nay lại gặp được cái tình cảnh hiếm hoi này, được chứng kiến một vị tiền bối bay cùng máy bay.
Tống Thư Hàng đang suy tư, bỗng nhiên, hắn thấy vị tu sĩ đang bay song song kia làm mặt hề với đám người trong này.
Sau đó, hắn thấy vị tu sĩ này tạo dáng “chuẩn bị xuất phát” của vận động viên chạy bộ, gập người, mông uốn éo. Miệng còn hô theo nhịp:
“Sẵn sàng ~~ Một, hai...ba!
Tiếng “ba” vừa thốt khỏi miệng, kiếm quang liền bay vèo về trước, nhanh như điện xẹt!
Cái tiếng đếm “ba” ấy như còn vang vọng bên tai Tống Thư Hàng, nhưng tu sĩ ngự kiếm phi hành giờ nọ chỉ còn là một chấm đen nhỏ xíu.
“Thế này là sao?”
Tống Thư Hàng ngơ ra.
“Ha ha, đang khiêu khích đây mà!”
Bạch tiền bối cười ha hả, ánh mắt hắn trở nên sắc bén.
“Khiêu khích? Đợi chút đã!”
Lòng Tống Thư Hàng chợt dậy lên cảm giác bất an, hắn vội nói.
“Tiền bối, hay là ngươi hiểu lầm rồi, có khi người ta chỉ đi ngang qua thôi?
Huấn luyện viên Tiểu Lý ngồi cạnh nghe mà chẳng hiểu sao, hai người này đang nói chuyện gì thế? Sao chữ nào anh ta cũng nghe hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì chẳng hiểu thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận