Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2664: Hy vọng mà ngươi luôn chờ đợi là?

Chương 2664: Hy vọng mà ngươi luôn chờ đợi là?
Tống Thư Hàng: “???”
Rốt cuộc bất hủ đạo nhân này đang nói chuyện với ai?
Hắn gửi gắm hy vọng lên ai?
[Chẳng lẽ là ta?]
Trong đầu Tống Thư Hàng đột nhiên lóe lên một ý tưởng kỳ lạ, dù sao bây giờ hắn cũng đang nhập vào người bất hủ đạo nhân để thúc đẩy mạch truyện trong mộng cảnh.
Vì vậy màn ‘độc thoại’ của bất hủ đạo nhân thực ra là đang nói với hắn chăng?
[Chắc chắn khi ta tiếp xúc với mộng cảnh này, bất hủ đạo nhân đã cảm ứng được rồi. Cũng giống như các đại lão Thánh Nhân Nho gia, Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng cảm ứng được sự tồn tại của ta trước đây vậy. Ta sẽ trở thành hy vọng của bất hủ đạo nhân ư?]
Tống Thư Hàng trầm tư.
Nếu là như thế thật, vậy ta chính là hy vọng của bất hủ đạo nhân ư? Sao đột nhiên cảm thấy đẳng cấp của mình cao lên rất nhiều thế nhỉ?
Nếu thật sự là như thế, sau này gặp phải đại lão bất hiếu muốn cho nổ mẹ vũ trụ, có cần xông lên dạy hắn thế nào là hiếu, thế nào là yêu, để hắn biết được tình mẹ vĩ đại cỡ nào không nhỉ?
[Không đúng không đúng, đừng vội tự cao… Nếu không sẽ giống với mặt trời ban đầu ấy, bành trướng quá độ mà nổ tung luôn.]
Tống Thư Hàng dùng hết sức áp chế tâm thái bành trướng đang muốn quậy tung trời của mình.
Đàn ông chỉ nên tự cao ở lúc cần thiết chứ không phải ở những chuyện không có ý nghĩa gì thế này.
Trong lúc suy tư, mạch truyện của bất hủ đạo nhân tiếp tục phát triển.
Cũng giống như tình tiết trong ‘bản tóm lược’ mà Tống Thư Hàng đã từng xem trước đây, bất hủ đạo nhân xây mộ cho mình, sau đó nhốt mình trong đại mộ.
[Kết thúc rồi.]
Tống Thư Hàng nói.
Tình tiết cuối cùng chính là không biết tại sao bất hủ đạo nhân lại tự nhiên chui từ trong mộ ra dọa người ta giật nảy mình.
Bởi vì đã sớm biết hết tình tiết nên lần này khi bất hủ đạo nhân đột nhiên xoay người, mở cửa mộ tháp Tống Thư Hàng không giật mình nữa, lần này chính hắn đóng vai nhân vật mở cửa mộ mà.
“Ngươi là ai?”
Đúng lúc này, bất hủ đạo nhân lại lên tiếng. Câu thoại này cũng không xuất hiện trong ‘bản tóm lược’ lần trước.
Ngay sau đó, gương mặt của bất hủ đạo nhân bị nghiệp hỏa bao trùm, chỉ để lộ một đôi mắt không có tình cảm gì, hắn xông ra khỏi mộ, chạy đi như điên, biến mất tăm.
Cùng lúc đó, mộng cảnh tan vỡ, hóa lại thành sương mù.
Tống Thư Hàng: “???”
Không biết tại sao, hắn cảm thấy câu nói cuối cùng ‘ngươi là ai’ của bất hủ đạo nhân là đang nói với hắn.
[Chẳng lẽ bất hủ đạo nhân không nhìn thấy cảnh ta nhập vào mộng cảnh ư? Vậy người mà hắn nói muốn ‘gửi gắm hy vọng’ lúc trước là ai? Chẳng lẽ là khán giả đang xem mộng cảnh?]
[Nếu như là một trong các khán giả, vậy thì là Thông Nương có phong tư của Thiên Đạo, Bạch tiền bối hay là chân của Bạch tiền bối two?]
Trong nháy mắt, não hải của Tống Thư Hàng xẹt qua vô số suy đoán.
Hoặc là… Bạch Thiên Đạo?
Tống Thư Hàng đã có phỏng đoán về thân phận của bất hủ đạo nhân. Nếu như kết hợp với suy đoán trên, hy vọng của tương lai mà bất hủ đạo nhân nói tới rất có thể là người năm đó vẫn chưa chứng đạo – Bạch Thiên Đạo!
“Nếu như hy vọng thật sự là Bạch Thiên Đạo tiền bối, vậy đúng là gửi gắm nhầm người rồi. Bạch Thiên Đạo tiền bối vừa nhậm chức không lâu đã chơi nát luôn vị trí Thiên Đạo của mình rồi…”
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Vù ~ một trận yêu phong Cửu U thổi qua, xua tan sương mù xung quanh Cửu Tu Bá Tống chi mộ.
Tất cả mọi người thoát ra khỏi mộng cảnh.
Tống Thư Hàng đứng bên cạnh bia mộ, trên mặt lộ vẻ thổn thức.
“Tống tiền bối, mộng cảnh vừa nãy là mộng dự báo trước tương lai à?”
Vũ Nhu Tử da đen nhìn thấy hắn, lo lắng hỏi:
“Sau này Tống tiền bối thật sự sẽ cứu vớt cả thế giới sau đó chết đi ư?”
Khác với khi nhập vào bất hủ đạo nhân, mấy người Vũ Nhu Tử và A Thập Lục đứng bên cạnh xem sẽ không nghe thấy đoạn đối thoại giữa bất hủ đạo nhân và ông anh nóng nảy kia. Phiên bản mà bọn họ nhìn thấy gần với ‘bản tóm lược’ mà lần trước Tống Thư Hàng tiếp xúc hơn.
“Yên tâm đi, đó không phải là ta đâu. Trong mộng cảnh đó, ta chỉ là diễn viên quần chúng thôi, vì một lý do nào đó nên ta bị kéo vào mộng cảnh diễn hết toàn bộ cốt truyện.”
Tống Thư Hàng cười nói với bọn Vũ Nhu Tử và A Thập Lục:
“Mộng cảnh vừa nãy chắc hẳn là tình tiết đã xảy ra ở một thời điểm nào đó trong quá khứ.”
“Tình tiết nào đó trong quá khứ?”
Cha Cẩu Đản đứng ở đằng xa trầm tư.
Tống Thư Hàng lại nhìn sang đại lão cái gì cũng có thể bán, lộ vẻ nghĩ ngợi.
Đại lão cái gì cũng có thể bán có liên quan gì đến bất hủ đạo nhân trong mộng cảnh không nhỉ?
Lúc trước, đại lão cái gì cũng có thể bán tự nhiên đau buồn rơi lệ rồi lại nhìn bất hủ giả chi mộ mà thất thần. Hơn nữa hai lần Tống Thư Hàng kích hoạt ‘mộng cảnh bất hủ giả cứu thế giới’ đều có liên quan đến đại lão cái gì cũng có thể bán.
Liệu đại lão cái gì cũng có thể bán có phải là chuyển thế của bất hủ đạo nhân không?
Có nên do thám thử không nhỉ?
Tống Thư Hàng nói với giọng cao thâm:
“Đại lão cái gì cũng có thể bán, hy vọng mà ngươi luôn chờ đợi rốt cuộc là…?”
Địa lão cái gì cũng có thể bán tỏ ra lạnh lùng, đôi mắt không chứa chút tình cảm nào nhìn lại Tống Thư Hàng, nói:
“Chuyện mà ta vẫn luôn hy vọng chính là hoàn toàn kéo Bá Tống ngươi vào sổ đen, không bao giờ thả ngươi ra khỏi đó! Tốt nhất là sau này ta không phải gặp lại ngươi nữa!”
Tống Thư Hàng: “!!!”
“Bạch Thánh, giao dịch lần này hoàn thành rồi. Chỗ ta còn có việc phải làm, hẹn gặp lại sau nhé.”
Đại lão cái gì cũng có thể bán đứng dậy, tạm biệt Bạch tiền bối phân thân.
Bây giờ Bạch tiền bối sẽ tiến hành kế hoạch tạo thần, kế hoạch này quá bí mật, một người ngoài như hắn không thể mặt dày mày dạn tiếp tục ở lại đây được.
Thế nên đại lão cái gì cũng có thể bán bèn tìm đại một cái cớ để đứng dậy cáo từ.
“Hẹn gặp lại, đạo hữu.”
Bạch tiền bối phân thân chắp tay đáp.
Đại lão cái gì cũng có thể bán lại lần lượt chào tạm biệt với A Thập Lục, Vũ Nhu Tử và bạch long tỷ tỷ… chỉ ngó lơ một mình Tống Thư Hàng mà thôi.
Sau khi tạm biệt xong, đại lão mở cánh cửa không gian, rời đi một cách tiêu sái.
“Thư Hàng, kiểm tra xem Cửu Tu Bá Tống chi mộ có chịu ảnh hưởng nào khác không.”
Bạch tiền bối phân thân nói.
“Được, chờ một chút.”
Tống Thư Hàng đứng dậy đi vào trong đại mộ, vươn tay ấn lên người bia đá đạo hữu, sử dụng đại trận tổng khống chế Cửu Tu chi mộ để kiểm tra trạng thái của đại mộ.
Sau khi đại mộ vận chuyển một vòng, Tống Thư Hàng bắt đầu trầm tư.
Kết cấu của đại mộ và các trận pháp không có vấn đề gì… Tuy nhiên lúc này Cửu Tu Bá Tống chi mộ có thêm cảm giác ‘hư ảo’.
Có cảm giác như nó đang chen giữa hư ảo và chân thật, giống như bất hủ đạo nhân trong mộng cảnh cố ý dùng sức mạnh của ‘thực tại ảo’ để chuyển hóa thành đại mộ của mình vậy.
“Là do ảnh hưởng của quy tắc Mộng Giới à?”
Tống Thư Hàng suy đoán.
Nhưng thay đổi này chắc hẳn là một diễn biến có lợi, để đại mộ kẹp giữa hư ảo và chân thật vốn là chuyện Tống Thư Hàng muốn làm trong tương lai.
Mặt khác, trong quá trình kiểm tra, khi ý thức của Tống Thư Hàng tiếp xúc với thể tập hợp quy tắc Mộng Giới, hắn lại cảm nhận được thiện ý từ thể tập hợp.
Thể tập hợp quy tắc Mộng Giới hoàn toàn không kháng cự Tống Thư Hàng, ngược lại còn có xu hướng hấp dẫn lẫn nhau.
Điều này chứng tỏ tinh thần lực của Tống Thư Hàng và quy tắc của Mộng Giới rất hợp nhau.
“Là do ta có thiên phú nhập mộng chăng?”
Tống Thư Hàng thầm suy đoán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận