Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2795: Một nhiệm vụ quang vinh

Chương 2795: Một nhiệm vụ quang vinh
Thân là một trong tứ phương đại đế của Thiên Đình Viễn Cổ, thuộc hàng ngũ đứng đầu trong số các Trường Sinh Giả, đương nhiên Đông Phương Đại Đế biết đến sự tồn tại đặc biệt của chúa tể Cửu U. Đó là một nửa đối xứng của Thiên Đạo, là chủ nhân đích thực của thế giới Cửu U!
Nhưng vì sao chúa tể Cửu U lại xuất hiện ở đây?
Theo những gì hắn biết thì chúa tể Cửu U không thể đến hiện thế mới đúng chứ?
Một khi chúa tể Cửu U đến hiện thế thì sẽ dẫn tới thiên phạt. Đó là tai kiếp hủy diệt hết thảy, trước giờ chẳng có thứ gì giữ được mạng sống khi đối mặt với thiên phạt cả!
Thế trước mắt hắn là cái quỷ gì?
Ta là Đông Phương Đại Đế… hình như ta đang gặp chúa tể Cửu U ngay tại hiện thế… bây giờ ta hoảng quá đi…
Đúng lúc này, “chúa tể Cửu U” lại lên tiếng:
“Báo cáo bản thể, ta đã hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến trên sao Hỏa. Tính đến thời điểm này, tổng cộng đã có mười ba vị Trường Sinh Giả thua trong tay ta, xem như miễn cưỡng hoàn thành bước đầu tiên để bản thể chứng đạo bất hủ!” [Mỉm cười kiêu ngạo] Vừa thấy bản thể ở phía xa xa, Tống cầu béo đã cảm thấy tâm hồn mình được an ủi, thỏa mãn như thể “cuối cùng cũng tìm được hắn rồi”.
Nó nghĩ ý nghĩa cuộc đời của mình chính là không ngừng tìm kiếm và khóa chặt vị trí của bản thể, sau đó lại tiếp tục tìm kiếm.
Cứ lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn như thế, nó mới có thể tìm thấy ý nghĩa sinh tồn!
Mặt khác… tuy nó đã đánh bại liên tiếp mười ba Trường Sinh Giả trên sao Hỏa, nhưng quả nhiên nó vẫn còn kém xa bản thể.
Khi nó đánh bại Trường Sinh Giả, bản thể đã chém chết cả Thiên Đế của Thiên Đình Viễn Cổ. Đó là sự tồn tại thuộc cảnh giới vô địch sánh ngang với Thánh Nhân Nho Gia đấy!
Nói thật thì Tống cầu béo không có khái niệm chính xác về sức mạnh thực sự của Thiên Đế. Nhưng trong nội tâm nó có ấn tượng cực kì sâu đậm với sức mạnh của Thánh Nhân Nho Gia.
Thánh Nhân Nho Gia rất mạnh, vô cùng mạnh.
Bản thể có thể giết chết và đánh nát nguyên thần của Thiên Đế có sức mạnh ngang ngửa Thánh Nhân Nho Gia, cho nên… không hổ là bản thể của ta mà!
Tống cầu béo nhìn bản thể mà thấy kiêu ngạo lắm thay.
Bản… bản thể?
Tai ta không có vấn đề gì đấy chứ?
Đông Phương Đại Đế đờ đẫn cầm búa. Cái kẻ tình nghi là chúa tể Cửu U này lại gọi Bá Tống là “bản thể” là sao?
Chẳng phải Thiên Đế vừa qua đời nói với hắn rằng Bá Tống chỉ vừa mới chứng đạo cảnh giới Huyền Thánh bát phẩm thôi ư? Tuy Thiên Đế cũng nói Bá Tống có hơi khác người… nhưng “khác người” đến mức này thì quá là dã man rồi đó!
Đông Phương Đại Đế cảm thấy đầu óc của mình run lên, run vì bị bom tin tức dội trúng!
Thực tế thì Bá Tống được gọi là bản thể cũng chẳng khá hơn Đông Phương Đại Đế là bao. Nội tâm hắn cũng đang run lắm đây…
“Ngươi làm tốt lắm.” Tống Thư Hàng cố gắng duy trì vẻ trấn định để tán dương hành động của Tống cầu béo trên sao Hỏa.
“Bản thể này, ngươi còn nhiệm vụ gì cần ta thực hiện nữa không?” Tống cầu béo đứng thẳng tắp mà hỏi, vừa nói chuyện vừa nhìn Đông Phương Đại Đế.
Tống Thư Hàng cố gắng giữ vững vẻ mặt lạnh như tiền, sau đó bắt đầu suy nghĩ.
Nói thật, chuyện hắn cần làm không hề ít.
Ví dụ như hắn muốn sai một phân thân đi theo nhóm Vũ Nhu Tử, đề phòng bọn họ gặp chuyện gì ngoài ý muốn; ví dụ hắn muốn tìm cơ hội đưa các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 vào ổ chó Tống trong Kiếp Tiên Hư Không… nhưng làm sao hắn dám để đại lão quả cầu béo đi làm những việc đó kia chứ?
Hắn cần một việc tương đối phức tạp để sai phân thân clone của đại lão quả cầu béo đi chăn trâu đồng xa, tốt nhất là xa đế mức khi đại lão quả cầu béo khôi phục kí ức thì không thể về ngay được.
Sau khi suy nghĩ một lát, Tống Thư Hàng mới ngẩng đầu mà nói với đại lão quả cầu béo clone với vẻ nghiêm túc: “Đúng là ta có một việc vô cùng quan trọng cần ngươi làm đây.”
“Xin bản thể cứ nói.” Tống cầu béo nghiêm túc đáp.
Thỏa mãn nguyện vọng của bản thể, sau đó rời xa bản thể, cách xa ngàn vạn dặm, để rồi lại một lần nữa tìm kiếm bản thể… Quá trình này, vòng tuần hoàn này khiến nó si mê.
Tống Thư Hàng vươn tay điểm lên trán mình, mở con mắt thần thứ ba ra.
“Để ta gửi dữ liệu thông tin này cho ngươi trước đã.” Con mắt thứ ba của Tống Thư Hàng kích phát một luồng sáng tin tức, truyền toàn bộ thông tin về virus hủy diệt hằng tinh cho Tống cầu béo.
Chỉ có con mắt thần thứ ba cùng xuất xứ từ chúa tể Cửu U là có thể chuyển dữ liệu cho Tống cầu béo mà thôi.
“Đây là… virus hủy diệt hằng tinh, thậm chí có thể phát triển thành hủy diệt thế giới sao?” Vừa nhận được thông tin, Tống cầu béo đã hỏi với vẻ nghi hoặc.
“Đúng vậy. Đây là virus hủy diệt mà ta vô tình phát động trong quá trình phá hủy nguyên thần của Thiên Đế. Ngươi lưu thông tin về virus này lại, sau đó đi tới Chư Thiên Vạn Giới hiện thế, chọn ngẫu nhiên một số hằng tinh trong các vị diện, vào điều tra xem chúng có lây nhiễm hay không.” Tống Thư Hàng giao nhiệm vụ vinh quang và gian khổ này lại cho Tống cầu béo.
“Thì ra là thể. Cân nhắc chu đáo quá, không hổ là bản thể của ta!” Tống cầu béo gật đầu nói: “Hãy yên tâm giao nhiệm vụ này cho ta!”
Đây là một nhiệm vụ vô cùng gian khổ. Chư Thiên Vạn Giới mênh mông là thế, muốn chọn một số hằng tinh từ mỗi vị diện thế giới ra để điều tra cần tiêu tốn rất nhiều thời gian.
“Nhớ lấy, nếu điều tra thấy hằng tinh nào nhiễm virus thì phải ghi chép lại vị trí tọa độ của nó, tuyệt đối không được kích hoạt nghe chứ…” Tống Thư Hàng dặn dò.
“Vâng, bản thể.” [Cười ấm áp] Tống cầu béo trả lời. Bản thể đang quan tâm nó đúng không? Cảm giác được bản thể quan tâm khiến nó hạnh phúc đến nổi cả da gà!
“Ta xuất phát đây, bản thể.” Tống cầu béo nhìn bản thể với ánh mắt lưu luyến không rời, sau đó mở thông đạo không gian, biến mất trong chớp mắt.
Mười hơi thở sau.
“Đó là phân thân của ngươi à?” Đông Phương Đại Đế trợn to mắt.
“Ta không biết phải trả lời câu hỏi của đại đế như thế nào. Nhưng mối quan hệ giữa nó và ta đúng là một lời khó nói hết được.” Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời.
Gút mắc giữa hắn với đại lão quả cầu béo có nói ba ngày ba đêm cũng không xong.
“…” Đông Phương Đại Đế lại hỏi: “Chúa tể Cửu U?”
“Không phải. Sự tồn tại của nó khá đặc thù. Nhưng đúng là nó có quan hệ với chúa tể Cửu U tiền nhiệm.” Tống Thư Hàng truyền âm đáp. Hắn không nói thêm gì, cũng không đề cập đến quan hệ giữa mình với chúa tể Cửu U, bởi vì hắn cảm thấy bây giờ mà nói ra thì cứ làm màu làm vẻ thế nào ấy.
Đông Phương Đại Đế: “…”
Hắn cảm thấy càng ngày mình càng không hiểu thấu tên Bá Tống này.
Ánh mắt của Thiên Đế quả nhiên là độc đáo. Không phải ngẫu nhiên mà cô chọn chết trong tay hắn, chắc chắn là có nguyên nhân gì bí ẩn.
Keng!
Đông Phương Đại Đế tiếp tục vung búa, gõ xuống chiến xa Hà Long Thần Hành với cường độ vừa phải. Bây giờ, trong vô thức, hắn đã không dám mạnh tay với pháp khí bản mệnh của Bá Tống nữa rồi nè!
“Xong rồi!” Sau mấy nhát búa, chiến xa Hà Long Thần Hành thăng cấp thành công, ngưng tụ ra khí linh, tiến vào hàng ngũ thần binh non của Trường Sinh Giả.
“Tiếp theo phải đẩy nhanh tiến độ. Bá Tống, móc tim nhanh lên, góp cho đủ sáu mươi tư quả đi.” Đông Phương Đại Đế nói.
“Cứ giao cho ngực trái của ta!” Tống Thư Hàng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận