Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 312: Áo xám thành váy trắng, lại thêm ba ngàn sợi phiền não

Chương 312: Áo xám thành váy trắng, lại thêm ba ngàn sợi phiền não
Dám ôm bụng bầu kết hôn, đợi sau khi hôn lễ kết thúc, để xem mình có tẩn chết thằng nhóc này không, Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Sau khi thở dài một hơi, hắn và vợ cùng bước vào nhà thờ, chuẩn bị giúp con trai hoàn thành hôn lễ.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc hắn mới bước một bước lên, hắn giống như bị xuyên không vậy, di hình hoán vị, di chuyển đến bên cạnh ‘cô dâu’.
Lại xảy ra chuyện gì nữa đây? Sao tự nhiên mình lại xuất hiện bên cạnh cô dâu, thay cho vai cha của cô dâu thế này?
Tống Thư Hàng nghi hoặc nhìn sang bên cạnh, sau đó liền nhìn thấy con gái Tiểu Miêu “phiên bản lớn”, con bé đang khoác tay hắn, mỉm cười bước trên thảm đỏ.
Cánh cửa của nhà thờ mở ra, bên ngoài có một chàng trai anh tuấn tiến thẳng vào, nhìn về phía con gái Tiểu Miêu với ánh mắt dịu dàng như nước.
Ta xxxxx!!!!!
Chỉ trong nháy mắt, từ ‘con trai ta sắp lấy vợ’ bỗng nhiên biến thành ‘con gái ta sắp gả chồng’ rồi.
Chết tiệt, là con lợn nào dám cướp mất con gái Tiểu Miêu đáng yêu nhà mình đây! Chàng trai kia, cậu qua đây, ta bảo đảm sẽ không đánh chết cậu đâu!
...
Buổi tối ngày hôm ấy, Tống Thư Hàng và vợ Cửu Đăng của hắn trốn trong chăn, cùng nhau khóc lóc một trận.
Nhưng Tống Thư Hàng cũng lấy làm khó hiểu, tại sao mình lại phải trốn trong chăn khóc chứ?
Mình dành nhiều tình cảm cho thế giới kỳ quái này đến vậy từ khi nào thế? Đây rõ ràng chỉ là mấy đoạn ngắn chợt lóe lên rồi biến mất thôi mà?
Nhưng nước mắt không nghe theo sự khống chế của hắn mà cứ rơi xuống mãi, giống như hắn thật sự đã sớm chiều bên nhau với con trai và con gái suốt hai mươi mấy năm trời vậy.
Cảm giác này, thật sự rất vi diệu.
.....................
Hự...
Tống Thư Hàng đột nhiên cảm thấy đầu nặng trịch, hắn rùng mình một cái.
Hắn mở mắt ra, chợt phát hiện lúc này hắn vẫn đang ngồi xổm ở một góc trong chùa, tay cầm kinh thư, trên kinh văn đầy vết nước nhỏ... Đây là nước mắt của hắn sao?
Có chuyện gì thế?
Tống Thư Hàng lén lau nước mắt thật nhanh, mất mặt quá đi, một thằng đàn ông con trai lại ngồi khóc trộm ở một xó thế này.
Vừa nãy là một mơ sao? Sao lại có giấc mộng rõ ràng và kỳ lạ đến vậy chứ? Hơn nữa, tại sao mình lại mơ thấy mình kết hôn với Cửu Đăng cô nương nhỉ?
Thế này không khoa học chút nào. Bất kể là Vũ Nhu Tử, A Thập Lục hay bạn học Lục Phi đều thích hợp để trở thành cô dâu trong giấc mơ của mình hơn là Cửu Đăng cô nương nhiều mà?
Chẳng lẽ là do sợi tơ nhân Quả nối liền với Thông Nương gây nên à?
Tống Thư Hàng len lén nhìn về phía chiếc bàn, không biết Cửu Đăng đã rời khỏi vị trí đó từ lúc nào, chẳng biết đã đi đâu.
“Cô ấy rời đi lúc mình đang ngủ mơ sao?”
Tống Thư Hàng khép quyển kinh văn lại, đặt mông ngồi xuống đất, dựa vào vách tường nghỉ ngơi.
Sao cứ cảm thấy toàn thân đều mỏi nhừ, đau nhức không chịu nổi thế này?
Nghỉ ngơi hồi lâu mà vẫn chưa thấy Cửu Đăng cô nương quay lại, trên mặt Tống Thư Hàng đầy vẻ nghi hoặc
Sau khi suy nghĩ, hắn đi về phía sau chùa để tìm Cửu Đăng cô nương.
...
Trong một gian phòng nhỏ ở phía sau chùa.
Cửu Đăng cô nương đang giơ tay lên đầu mình cạo nhẹ... mái tóc đen nhánh xinh đẹp dài tới đùi rơi lả tả xuống đất.
Ba ngàn sợi tơ phiền não lại bị cắt bỏ một lần nữa.
Không lâu sau, cô ấy lại trở về làm đại ni cô Cửu Đăng với cái đầu bóng loáng như xưa.
Cắt bỏ mái tóc dài xong, cô ấy chắp hai tay lại:
“Tất cả đều có quy luật của nó. Như ảo ảnh trong mộng, như lộ lại như điện...”
Trong lúc đang niệm, một bàn tay màu đỏ lăng không xuất hiện trước mặt cô.
Ở giữa lòng bàn tay màu đỏ ấy có một quả cầu thủy tinh.
Trên quả cầu thủy tinh, mơ hồ có dấu tích khi dòng chảy thời gian vận chuyển... giống như toàn bộ thời gian và không gian đều nằm gọn trong lòng bàn tay màu đỏ sẫm này!
Mà trong quả cầu thủy tinh, chiếu lại rất nhiều cảnh tượng —— chính là những cảnh mà Tống Thư Hàng đã trải qua ở trong mơ.
Kết hôn, sinh con đẻ cái, đầu bạc răng long, con trai cưới vợ con gái gả chồng...
Chẳng lẽ tất cả những hình ảnh này chỉ là hư ảo thôi sao?
Không, đây không phải là hư ảo.
Từ mái tóc dài tới đùi của Cửu Đăng cô nương bây giờ thì có thể thấy được, tất cả những chuyện đã xảy ra không chỉ là hư ảo mà thôi.
Còn có cảm giác nhức mỏi kỳ lạ của Tống Thư Hàng cũng là minh chứng cho điểm này.
Vậy, đó đều là thật sao? Hình như cũng không phải là thật. Ít nhất con trai Tống Nhân và con gái Tống Miêu xuất hiện trong mơ đều không thực sự tồn tại.
Những chuyện này là sao đây?
Rốt cuộc là thật hay là giả?
Có thể khẳng định rằng, những chuyện này không giống với thực tại ảo có khả năng xuất hiện bên cạnh Tôn Giả thất phẩm, đây là hai loại tồn tại hoàn toàn khác nhau.
Nhưng hình như cũng có thể gọi những việc này là ảo ảnh chân thật thì phải?
Tóm lại, đến người tự thân trải nghiệm là Cửu Đăng cũng không thể nói rõ về chuyện này được, bởi vì cảnh giới của cô vẫn chưa tới.
“Tâm nguyện năm đó đã đạt được, ngươi đã nhìn thấu rồi chứ?”
Một giọng nam trầm vang lên bên tai Cửu Đăng.
Cửu Đăng hơi khép hai mắt lại, vẻ mặt điềm tĩnh:
“Tâm nguyện đã hoàn thành, chỉ có điều có một số người, một số việc, một số vật chẳng những không thể nhìn thấu, mà còn cảm thấy càng thêm mờ mịt như ngắm hoa trong sương.”
Giọng nam trầm đó cười ha ha:
“Một câu trả lời kỳ lạ, Cửu Đăng, ngươi có biết thứ ta muốn hỏi ngươi ‘nhìn thấu’ là chỉ cái gì không?”
Cửu Đăng cười nhẹ đáp:
“Không biết, ta chỉ cần biết —— ta nhìn thấu thứ gì là được!”
Sau khi nói xong, tăng y màu xám trên người Cửu Đăng đột nhiên biến ảo.
Tăng y màu xám tản ra, biến thành một chiếc váy trắng tinh khôi.
Giày cỏ trên chân cô ấy bùng cháy, bị đốt thành tro tàn.
Đôi chân trần của Cửu Đăng bước đi trong không trung, trên bàn chân ngọc trắng noãn trong suốt có từng đóa kim liên xuất hiện, nâng bàn chân của cô lên, không để bàn chân cô ấy tiếp xúc với bùn đất.
Từ đó... dưới bàn chân cô, không nhiễm bụi trần nữa!
Khí thế trên người cô ấy được kéo lên đến cực hạn, chỉ cần cô ấy muốn, bất lúc nào cũng có thể lấy kim đan trong cơ thể làm trung tâm, hóa thành một mảnh linh hồ.
Chỉ cần độ qua thiên kiếp là có thể thăng lên làm Chân Quân lục phẩm rồi!
Nhưng Cửu Đăng không vội vàng tấn cấp.
Cô ấy nhẹ nhàng phất tay một cái, mái tóc dài trên mặt đất bùng cháy, thoáng cái đã hóa thành tro bụi.
Đồng thời, bàn tay màu đỏ trước người cô ấy cũng biến mất tăm.
Sau khi làm xong mọi thứ, Cửu Đăng cô nương mỉm cười xoay người lại.
Lúc cô ấy xoay người lại thì Tống Thư Hàng cũng vừa lúc xuất hiện ở cửa căn phòng nhỏ đó.
“Rốt cuộc cũng tìm thấy cô rồi, Cửu Đăng cô nương. Ủa?”
Tống Thư Hàng nhìn Cửu Đăng trước mặt, ra sức chớp chớp mắt.
Trước mặt hắn, là một vị tiên tử mặc chiếc váy trắng tinh đang đứng yên trên không trung, hai chân cô ấy để trần, dưới chân là hai đóa hoa sen màu vàng. Vóc người của cô xinh đẹp tuyệt luân, dưới sự phụ trợ của kim liên và váy trắng, tỏa ra ý vị thánh khiết.
Đáng tiếc… vị tiên tử này có quả đầu trọc lốc.
Cửu Đăng cô nương mặc váy trắng à… Tống Thư Hàng bất giác liên tưởng cô bây giờ với cảnh tượng Cửu Đăng mặc váy cưới trắng tinh ở trong mơ với nhau.
Sao cứ cảm thấy như mình có ảo giác chưa thoát khỏi giấc mộng thế này.
“Có đẹp không?”
Cửu Đăng nhìn Tống Thư Hàng, nheo mắt lại cười hỏi.
Tống Thư Hàng giơ ngón tay cái lên:
“Thật sự rất đẹp, chỉ đổi sang mặc váy trắng thôi mà cảm giác như biến thành một người khác vậy, đẹp đến mức chói mù cả mắt ta đấy.”
“Ha ha ha ha”
Cửu Đăng cười lớn:
“‘Đẹp đến mức chói mù mắt’, tả hay lắm, ta thích!”
Lần này Tống Thư Hàng không im lặng nữa, bất giác, hắn đã quen với chứng động kinh của Cửu Đăng cô nương.

“Thời gian không còn sớm nữa, ngươi cũng ở lại đảo Thiên Giới một thời gian rồi.”
Cửu Đăng cô nương lên tiếng:
“Vốn dĩ ta còn muốn để ngươi ở đảo Thiên Giới thêm một thời gian nữa, để ta làm tròn trách nhiệm của chủ nhà. Nhưng thật không khéo… hiện tại cảnh giới của ta đang rục rịch, đã sắp đột phá rồi, không tiện giữ ngươi lại làm khách nữa.”
“Không sao đâu Cửu Đăng cô nương. Cô đã giúp ta rất nhiều rồi, ta vẫn luôn cảm kích không thôi! Nếu như Cửu Đăng cô nương đã sắp đột phá cảnh giới rồi. Thì ta cũng không tiếp tục làm phiền cô nữa. Phiền Cửu Đăng cô nương chỉ điểm phương hướng, ta chuẩn bị một chút rồi sẽ rời khỏi đảo Thiên Giới ngay hôm nay.”
Tống Thư Hàng căn bản không dám khách khí nhiều với Cửu Đăng cô nương.
Ngộ nhỡ khách khí nhiều thêm hai câu, rồi Cửu Đăng cô nương này thật sự tiếp tục giữ hắn lại làm khách thì sao bây giờ?
“Không vội.”
Cửu Đăng cười mỉm, búng tay một cái chóc rồi nói:
“Trước khi tiễn ngươi rời đi, đúng lúc ta có một vật có thể ‘mượn hoa dâng phật’. Lấy Thông Nương ở trong túi ngươi ra đi, ba trăm năm trước, cô ta lấy quyển công pháp ‘phật môn sư hống công’ từ trên người ta, nay ta thấy khẩu khiếu của ngươi đã sắp mở rồi, chỉ kém một bước nữa là thành. Quyển công pháp ‘phật môn sư hống công’ đúng lúc có thể giúp ngươi một tay. Thông Nương, đưa quyển ‘Sư hống công’ ra đây, lúc ta dạy cho Tống Thư Hàng thì cũng có thể thuận tiện chi điểm cho cô đôi chút. “
Tống Thư Hàng mang Thông Nương trong túi ra.
Thông Nương run rẩy, không biết móc từ đâu ra một quyển công pháp.
Tống Thư Hàng lặng lẽ nhìn quyển công pháp này. Đây chính là ‘Phật môn Sư hống công’, ừm… lại là công pháp của Phật môn nữa rồi. Cứ cảm thấy số lượng công pháp phật môn trên người mình hơi nhiều thì phải.
Nhưng vì để mở được Khẩu Khiếu, liều thôi!
Cùng lắm thì đợi sau khi mình đến cảnh giới nhị phẩm xong, xóa bớt chút kỹ năng, học tốt công pháp của Nho gia và Đạo môn cũng được!
Trên biển Đông, một con cá voi khổng lồ chậm rãi bơi trên mặt biển.
“Hướng này là hướng Tây Nam à? Chắc là Tống Thư Hàng sẽ ở đây rồi.”
Bạch Tôn Giả thu hồi quái tượng trận lại, chỉ về phía Tây Nam:
“Đi thôi, bơi về phía kia đi!”
Cá voi lớn phun ra một cột nước cao, nó giống như có linh tính, xoay người bơi về phía Tây Nam.
“Đi theo hướng này dù không tìm được hòn đảo thần bí kia đi nữa thì cũng sẽ tìm được Tống Thư Hàng đi ra từ hòn đảo thần bí kia.”
Bạch Tôn Giả lẩm bẩm.
Tốt nhất là có thể để mình tìm thấy hòn đảo thần bí đó, hắn vô cùng tò mò về nơi đó!
Lúc này, trên một hòn đảo biệt lập ở biển Đông.
Một cô gái mặc váy trắng, đi tất làm bằng tơ lụa màu đen đang lướt nhẹ trên không trung, cô ấy có thân thủ nhanh nhẹn, bay nhảy trong rừng giống như một chú mèo nhỏ.
Sau lưng cô ấy, một người đàn ông với thân hình vạm vỡ như bò mộng không ngừng truy đuổi:
“Sở Sở cô nương, hòn đảo này chỉ lớn bằng đó, cô có thể chạy đi đâu chứ? Chi bằng đầu hàng ba huynh đệ bọn ta đi, bọn ta đều là người biết thương hoa tiếc ngọc, nhất định sẽ chừa cho cô một con đường sống.”
Bên trái của người đàn ông vạm vỡ như bò mộng ấy là một tên có cánh tay rất dài, thân hình trông y hệt con vượn, tốc độ di chuyển trong rừng của hắn còn nhanh hơn cô gái mặc váy đen ở trước mặt kia.
Bên phải hắn là một kẻ giống như sói, dùng cả chân và tay để phóng nhanh trên mặt đất. Gương mặt hắn tràn ngập vẻ lãnh khốc, trầm giọng nói:
“Ngưu Nhị, ngươi đừng phí lời nữa. Chia nhau ra dồn ả lại, đừng để cho ả ta chạy thoát. Tuyệt đối không thể ả chạy về thế gia họ Sở được.”
Cầm tiền của người ta thì phải diệt trừ tai họa thay người ta.
Ba huynh đệ này nhận tiền của người ta, chặn đường ‘tiểu thiên tài’ Sở Sở của thế gia họ Sở, tuyệt đối không thể để cho cô ta quay về tham gia ‘Đoạn Tiên đài’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận